Lâm Ngọc Nhi thấy Lăng Chi Hạ bãi triều trở về, trên mặt không còn vết tích tối qua nữa thì đã hiểu. Hắn dĩ nhiên đã thấy những chữ đó, có khi nào hắn sẽ dùng nhục hình, cưỡng bức cô không nha. Lâm Ngọc Nhi lo lắng, trong đầu không khỏi vẽ ra tương lai thê thảm của mình. Đang suy nghĩ đứng ngồi không yên thì Lăng Chi Hạ đã vào tới. Lâm Ngọc Nhi không biết làm như thế nào, trong lúc nguy cấp cô đành phải hi sinh bản thân nghĩ đến cách > (nguyên văn là mỹ nhân kế)
Lăng Chi Hạ đi vào thì thấy Cầu cầu vẻ mặt lo âu cứ đi tới đi lui không khỏi bật cười, giả bộ dáng nghiêm trang nói “cầu cầu biết lỗi chưa?” Cầu cầu do dự đi tới bên người Lăng Chi Hạ ngước đôi mắt to tròn đang ngân ngấn nước nhìn hắn. Cầu cầu dụi dụi cái đầu nhỏ của mình vào chân Lăng Chi Hạ như mấy con mèo con, đôi mắt ươn ướt thì đảo qua đảo lại nhìn hắn. Lăng Chi Hạ không kiềm lòng được ôm Cầu cầu vào lòng. Lăng Chi Hạ vốn nghĩ rằng Cầu cầu không phải người viết những chữ đó, nói đúng hơn là không có khả năng. Nhưng hắn lại không hiểu vì sao trong lúc vô thức lại hỏi Cầu cầu như vậy, thậm chí còn nghĩ rằng Cầu cầu có thể nghe hiểu. Một lần còn có thể xem là hắn suy nghĩ quá nhiều nhưng không chỉ một lần mà hắn luôn luôn xem Cầu cầu là một con người có thể hiểu những gì hắn nói
Lâm Ngọc Nhi nghe Lăng Chi Hạ nói như vậy thì liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-cau-cau-cung-muon-treo-tuong/1611606/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.