Lăng Chi Hạ….hắn tới đây ư. Giờ này sao hắn lại rãnh rỗi đến đây. Lâm Ngọc Nhi bỗng nhiên cảm thấy từ đầu tới chân, cả người lạnh buốt. Lăng Chi Hạ bước vào thấy Cầu Cầu cư nhiên không ngạc nhiên.
Hắn đang thượng triều thì lại nghe tiểu thái giám bẩm báo Cầu Cầu chạy đến Ngọc Uyển cung nên hắn lập tức tới đây. Không biết con chó Cầu cầu này làm gì lại chạy đến tẩm cung của muội muội, trước đó dám cắn rách áo bào của hắn lại ngây thơ nghĩ rằng hắn không hay biết, chẳng qua dạo này bận rộn cũng không có thời gian xử lí Cầu cầu.
Lăng Hạ Mạc thấy ca ca nhìn con chó chằm chằm thì ngạc nhiên “muội muội bái kiến hoàng huynh”
“muội muội không cần đa lễ, mau nằm xuống đi. Muội còn chưa hết bệnh.”
Lăng Hạ Mạc bướng bĩnh nhìn Lăng Chi Hạ “ca ca, muội đã khỏe hơn nhiều rồi. Muội muốn ôm con chó này.”
“nga, nó là Cầu cầu sủng vật của ca ca. Ta nhặt được nó hôm xuất cung đi mua bánh bao cho muội.” Lăng Hạ Mạc vui vẻ nhìn cầu cầu “nga, thì ra là nó thực đáng yêu nha.”
Lăng Chi Hạ nhìn cầu cầu khóe miệng cong lên “ca ca còn chuyện chưa giải quyết. Tạm thời cầu cầu để lại cho muội vậy. Muội vẫn chưa hết bệnh với nó rất phá phách nên muội phải cẩn thận đặc biệt là quần áo.”
“ vâng, ca ca đi đi. Muội đã khỏe rồi mà.”
Lăng Chi Hạ dặn dò tiểu thái giám vài câu còn không quên nhìn cầu cầu “cầu cầu đáng yêu, nhờ ngươi chăm sóc tốt cho muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-cau-cau-cung-muon-treo-tuong/1611604/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.