Editor: Tử Diệp "Ách, này... Vương phi xin thứ tội, lão thân cũng bất đắc dĩ a..." Mặt Dương lão phu nhân hiện lên một tia xấu hổ, còn có bất đắc dĩ! "A? Dương lão phu nhân, ta là tiểu bối, ngươi không cần xưng hô như vậy. Ngừơi gọi Ngải Vi là được, chỉ là người vì sao phải lừa..." Ngải Vi nhìn mặt Dương lão phu nhân đầy tự trách, có chút hoảng, tuy nàng là Vương phi, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện yêu cầu người thế hệ trước hành lễ, ngược lại có mờ mịt. Chỉ là cũng có chút không rõ vì sao muốn gạt Dương Quý? Xem ra Dương Quý cơ bản không biết chuyện, rất sốt ruột! "Ngải Vi, lão thân bỗng cảm thấy quen quen." Vẻ mặt bà đầy nghi hoặc, nhìn Ngải Vi. "A, Dương lão phu nhân, ngươi quên sao, chúng ta từng ở trên phố gặp nhau." Ngải Vi chớp chớp mắt, nhìn bà cười nói. "A! Là ngươi, chẳng trách nhìn quen mắt, thật sự không nhớ ra, tiểu tử lần trước cứu ta?" Dương lão phu nhân kinh ngạc nói. Vẻ mặt không thể tin tưởng, nhìn qua, nhìn lại, vui sướng cười. "Ân, đúng vậy. Lần trước ta đã nữ giả nam trang." Ngải Vi có chút ngượng ngùng, mở miệng nói. "Ha ha, tốt nha! Nha đầu này, nhưng lại lừa lão thân a." Dương lão phu nhân làm bộ có chút sinh khí nói, nhưng trên mặt lại vui sướng. "Ha hả, Dương lão phu nhân, ngươi cũng đừng giễu cợt Ngải Vi. Khi đó ta ham chơi, gạt Dục ra ngoài, không nghĩ tới sẽ gặp được người." Ngải Vi mặt có chút ửng đỏ, nói. "Haizz... Nếu Quý nhi cũng có thể gặp được nữ hài tử như vậy thì thật là tốt biết bao." Dương lão phu nhân đột nhiên cảm thán. "Dương lão phu nhân, tại sao ngừơi lại giả bệnh?" Ngải Vi kinh ngạc, cũng có chút tò mò hỏi! "Ai, lão thân cũng chỉ muốn Quý Nhi sớm tìm một nữ nhân để thành thân thôi." Dương lão phu nhân bày bộ dáng "Hoàng đế không vội, thái giám đã vội", khiến Ngải Vi thực sự không biết nói gì. Ở cổ đại vốn trưởng thành sớm, Dương Quý cũng mới hai mươi mấy tuổi, Dương lão phu nhân đã thành bộ dáng này. "Thành thân? Dương lão phu nhân, việc này tùy thuộc duyên phận, không thể ép buộc, hơn nữa hắn còn trẻ, chẳng lẽ người nghĩ hắn không thích nữ tử?" Ngải Vi thử khuyên Dương lão phu nhân, nàng lấy lí do thuận theo tự nhiên. "Không nhỏ nha. Ngươi xem, Dục Vương gia nhỏ hơn hắn, các ngươi đều đã thành thân, lão thân có thể không vội sao?" Dương lão phu nhân một bộ dáng cương quyết đến cùng, khiến Ngải Vi nhất thời ngược lại không biết nói gì. Xác thực, bọn họ còn nhỏ hơn Dương Quý, Dương Quý năm nay 21 lại hơn Nam Cung Dục một tuổi! "Ách, nhưng việc này cũng không thể gấp, người lừa Dương đại ca, hắn cho rằng người bị bệnh, rất lo lắng a." Khóe miệng Ngải ngữ quất thẳng tới, đây rốt cuộc là chuyện gì? Dương lão phu nhân vội vàng như vậy sao? Vì muốn hắn thành thân liền giả bệnh. "Ai, ta biết hắn lo cho bà lão này nhưng ta cũng muốn hắn sớm thành gia." Vẻ mặt bà bất đắc dĩ lại không cam lòng. "Vậy, hắn có biết ý người không? Ngươi có nói với hắn không?" Ngải Vi không biết nói gì chỉ lắc đầu, có lẽ thế hệ trước nhọc lòng? Nhưng xem ra biểu tình Dương Quý hình như không biết ý đồ Dương lão phu nhân, rốt cuộc có tính "Ông nói gà bà nói vịt" không? "Này, thực ra lão thân cũng không biết." Vẻ mặt bà buồn cười, lúc này cũng mới phát hiện giống như nàng chỉ biết giả bệnh, lại còn nhắc nhở hắn đi ra ngoài, giống như tự biên tự diễn Lại không diễn đến lúc nói di chúc! "Dương lão phu nhân, người nên nói cho Dương đại ca, bảo hắn thành thân hoàn thành tâm nguyện người." Ngải Vi nhìn bộ dáng Dương lão phu nhân kia buồn cười, thật sự khôi hài, nhịn không được cười rộ lên. Dương lão phu nhân quả thực như kẻ dở hơi, cư nhiên dùng phương thức này giúp cháu trai tìm ý trung nhân. "Nha đầu này, cư nhiên giễu cợt ta?" Dương lão phu nhân nhìn bộ dáng Ngải Vi cười to, tâm tình cũng chút tốt lên, đi theo nàng cùng cười, không biết vì sao bà cảm thấy nha đầu này rất hợp duyên, muốn mình có cháu gái thật tốt biết bao. Đúng rồi, cháu gái, ánh mắt bà sáng lên sâu thẳm nhìn Ngải Vi, càng nhìn càng vừa lòng, liền mở miệng: "Nha đầu, ngươi muốn làm cháu gái ta không?" Lời này vừa nói ra, Ngải Vi ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Dương lão phu nhân có ý nghĩ này, ngay sau đó cũng phản ứng lại. Cao hứng nói: "Được a, ta cũng không có bà nội, có người là bà nội thực tốt." "Ha ha, tốt, tốt, lão thân có cháu gái là Vương phi. Đợi lát nữa liền nói cho hai người bọn họ biết." Dương lão phu nhân vô cùng cao hứng, gọi là hai người, đương nhiên chỉ Nam Cung Dục và Dương Quý. "Haizz... Nha đầu, ngươi giúp ta nghĩ biện pháp, chuyện của Quý nhi nên làm gì bây giờ?" Dương lão phu nhân nghĩ đến Dương Quý, mày ủ mặt ê, nghĩ làm sao tìm cháu dâu đây? "A, bà nội, ngươi đừng vội, muốn duyên phận, bằng không chúng ta giúp đại ca tổ chức yến hội?" Ngải Vi lắc đầu, bất đắc dĩ nói, sao bà còn nhớ việc này? Nếu nhận bà làm bà nội, Dương Quý cũng coi như đại ca nàng, nàng thân là tiểu muội cũng nên giúp một tay. "Ân, đúng vậy, ta sao lại không nghĩ tới? Vẫn là nha đầu này thông minh. Nhưng Quý nhi sẽ tham gia sao?" Dương lão phu nhân có chút khó xử. "Chắc chắn!" Ngải Vi cười thần bí, liền ghé vào bên tai Dương lão phu nhân nói thần, chỉ thấy khi bà nghe xong thì mặt mày hớn hở gật đầu. "Bà nội, chuyện kia người cũng đừng lo lắng quá nhiều, sẽ tích tụ thành phát hỏa, trước ta kê đơn cho ngươi điều trị một chút, uống rồi thì sẽ tốt hơn, cũng có thể lừa gạt đại ca, người ngàn vạn lần nhớ kĩ không thể làm ngay lập tức, như vậy sẽ lộ tẩy." Ngải Vi cười khẽ, nhìn chằm chằm dặn dò. Nghĩ thầm, Dương Quý sắp có trò hay nhìn! Dương lão phu nhân cao hứng nói "Tốt, tốt, theo ý nha đầu nói?" "Ân, bà nội, người nghỉ ngơi một chút. Ta đi ra ngoài trước." Ngải Vi nhìn Dương lão phu nhân tâm tình tự nhiên cũng tốt lên, xoay người đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]