Thảo trường oanh phi, điểu ngữ hoa hương. Mộ Dung Tả Ý nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa, từ từ mà đi. Tuy rằng trên mặt hắn như trước mang theo vẻ tươi cười ấm áp, thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong ánh mắt trong suốt của hắn mơ hồ có một tia phiền não.
(‘thảo trường oanh phi, điểu ngữ hương hoa’ có thể dịch là cỏ mọc yến bay, tiếng chim hương hoa, nhưng không cần thiết nhỉ:”>, chỉ là câu văn ước lệ về cảnh-đẹp thôi, cũng k phải là tả gì chi tiết.)
Mộ Dung Tả Ý đi nửa ngày, nghĩ thấy hơi nóng, liền xuống ngựa, đi vào một quán trà ven đường. Trong quán có không ít người đang ngồi nghỉ chân uống nước. Mộ Dung Tả Ý đi vào, lấy một bàn trống ngồi xuống. Thấy Mộ Dung Tả Ý ung dung tiêu sái, biết không phải là người thường, tiểu nhị không đợi gọi tới, nhanh chóng đưa trà lên.
Trà cũng chỉ là loại bình thường nhất rẻ nhất mà thôi, nhưng Mộ Dung Tả Ý không ngại, nhấc lên uống một ngụm. Hắn vừa buông chén trà, chỉ thấy khách nhân trong quán trà đột nhiên đều đứng lên, như thể gặp phải quỷ vội vàng ly khai, trong thời gian chốc lát đã trống trơn, chỉ còn lại duy nhất Mộ Dung Tả Ý.
Mộ Dung Tả Ý nhịn không được thầm thở dài. Không cần quay đầu lại hắn cũng biết nguyên nhân là gì. Dọa được mọi ngươi như thế hiển nhiên là tuyệt sắc nam tử vừa đi theo mình vào kia. ( =)))))))))))
Sáng sớm nay, Tư Diệc Hành đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, không xa không gần theo sát hắn. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-xuan-phong-gian-gioi/42889/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.