"Thật ra thì. . . . . . Đối với chuyện như thế này. . . . . . chàng. . . . . . Có thể. . . . . . Lười biếng một chút. . . . . ."
Hàn Hạo Thần bị lời nói của Lạc Tử Mộng chọc cho dở khóc dở cười, nàng ngược lại còn thừa nhận, muốn hắn lười biếng một chút!
"Chẳng lẽ không phải tất cả nữ nhân đều hi vọng nam nhân của mình mạnh mẽ một chút sao?" Hắn vô liêm sỉ nói.
Lạc Tử Mộng hai gò má ửng hồng nũng nịu: "Người nào. . . . . . Nữ nhân nào nói?"
Không biết hắn nghe được những lời nói đó từ đâu, làm hại bây giờ thể lực của nàng chống đỡ hết nổi, nếu thật sự mạnh mẽ nữa, vậy thì hắn quá mạnh mẽ rồi.
Sau khi trải qua cảm giác sung sướng thoải mái, hắn ôm lấy Lạc Tử Mộng đang dần dần chìm vào giấc ngủ hôn nhẹ lên trán nàng.
"Mộng nhi. . . . . ." Hắn thử dò xét mà kêu một tiếng.
"Ừ. . . . . ." Nàng mơ mơ màng màng trả lời một câu.
Hắn nhếch môi cười ngón tay quấn quanh sợi tóc của nàng, sau đó hỏi "Nếu ta và nàng có hài tử nàng có thích không?"
Trong khoảng thời gian hắn đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện, hiện tại cảm giác nguy cơ càng ngày càng trầm trọng, Mộng nhi của hắn vẫn luôn trêu chọc người, nếu hắn không tìm một ít biện pháp đem nàng buộc chặt bên người, hắn thật sự không yên lòng.
Nghĩ tới bên cạnh còn có một người cứng mềm không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1611579/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.