Nàng nghe vậy, quay đầu lại nhìn thì thấy bức họa hắn chỉ.
Nàng chậm rãi đi tới bức họa, không dám tin nhìn người trong bức họa, một người là Hàn Hạo Thần, một người khác giống như nàng đang kéo cánh tay hắn, tựa đầu trên vai hắn, khóe miệng khẽ giơ lên, cười rất hạnh phúc.
Chỉ là một bức họa mà nàng thấy hai người có rất nhiều chuyện xưa, mà nhìn vẻ mặt của hắn, nàng có thể nhận thấy hắn rất thích phi tử của mình.
Lòng của nàng lại như bị vật nặng đè xuống, hít thở không thông.
Tiểu Đông lui qua một bên, ba người lẳng lặng nhìn nàng, rồi mong mỏi nàng nhớ lại gia của bọn họ.
''Người này là.....''
''Đó là Thần vương phi.'' Ba người trăm miệng một lời.
''Thật sự rất giống...., nhưng sao nàng lại ngủ?'' Âm thanh nàng khàn khàn.
''Khi đó Vương phi bị hạ cổ, mất trí nhớ có tính gián đoạn và lại thích ngủ nên khi vẽ tranh thì Vương phi lại ngủ thiếp đi.'' Giọng Liên Vân nói có chút nghẹn ngào.
''Đúng vậy, Vương gia sợ lúc Vương phi mất hoàn toàn trí nhớ, nên sai người vẽ bức họa này, Vương gia muốn lưu lại tất cả của Vương phi, chờ lúc Vương phi quên thì có thể thông qua những thứ này mà nhớ lại từng chút một.''
"Mất trí nhớ. . . . . , giống với ta sao?''
Nàng không biết vì sao mình nghe ba chữ ''Mất trí nhớ'' lại thấy khổ sở, là vì có dáng dấp giống nhau sao? Có lẽ đây chỉ là ''Đồng bệnh tương liên'' thôi.
''Vậy....vương phi đã chữa khỏi bệnh chưa?''
Tiểu Đông lắc đầu nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1611571/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.