"Mộng Nhi, còn nhớ ta không? Ta là Hô Diên Phong." Hô Diên Phong giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của nàng, thấp giọng nói nhỏ nhẹ kiên nhẫn hỏi nàng, chỉ có chính hắn rõ ràng, giờ phút này lòng hắn đang không ngừng sôi trào.
"Phong?" Nàng giật giật môi, trong miệng thốt ra một chữ.
Chỉ nỉ non một chữ, đã làm cho Hô Diên Phong mừng rỡ không biết làm sao.
Nhìn tròng mắt đen của nàng xoay chuyển đảo khắp xung quanh, hắn lập tức nhẹ nhàng đỡ nàng dậy: "Đây là nước Ngân Nguyệt, nàng bị ngã bệnh, ngự y nói có thể sẽ mất trí nhớ, sau này sẽ nhớ lại."
Nàng nghe Hô Diên Phong nói như vậy, nàng lập tức chuyển ánh mắt như hồ nước của mình sang quan sát hắn.
"Đói bụng chưa? Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, ta ôm nàng qua đó nhé." Thấy Lạc Tử Mộng gật đầu một cái, hắn vội bồng nàng lên đặt xuống trước bàn ăn: "Đây đều là những món nàng thích ăn. . . . . . Sao lại lạnh như vậy?"
Hắn nhíu nhíu mày nhìn ra ngoài quát một tiếng: "Người đâu!"
"Đại hoàng tử." Cung nhân ở bên ngoài lập tức nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Món ăn đều đã lạnh rồi, đổi hết đi." Hắn không vui hất tay một cái.
Cung nhân sợ đến nỗi lập tức chạy tới muốn dọn sạch thức ăn trên bàn xuống, nhưng khi bọn họ vừa thấy Lạc Tử Mộng ở bên cạnh thì tất cả đều ngừng tay. Hô Diên Phong theo tầm mắt của bọn họ quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Mộng ở bên cạnh, vừa nhìn đã không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1611561/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.