Hàn Hạo Thần đưa tay lên chạm vào khoé miệng một cái, ánh mắt quét tất cả nô tài nha hoàn trong đại sảnh, lung túng lấy nắm tay thành quyền khẽ khụ mấy tiếng.
Nha đầu này, có biết là nam nữ thụ thụ bất than không? Chẳng lẽ nàng ta thật sự cho rằng hắn thật sự không gần nữ sắc là không muốn?
Lạc Tử Mộng quyết định mấy ngày nay hôm nào cũng thời thời khắc khắc quấn Hàn Hạo Thần, cho đến khi hắn đồng ý mang nàng tới hoàng cung mới thôi, nhưng từ sau bữa trưa kia không tìm thấy bóng dáng của hắn nữa, cũng không biết có phải hắn đi nghị sự cùng các đại thần không.
Lúc đi qua thư phòng, bỗng nhiên nhìn thấy Thiệu Tần ngồi trên mái hiên, lập tức hấp dẫn lực chú ý của nàng, không ngờ ở cổ đại này thật sự có công phu gọi là khinh công.
“Thiệu Tần!” Nàng vẫy tay lớn tiếng kêu, trong lời nói tràn đầy hưng phấn.
Thiệu Tần nghe thấy liền tung người nhảy xuống.
“Trời ạ! Lợi hại như vậy, mái hiên cao như vậy nhảy xuống mà không có việc gì, khinh công này có học được không? Nếu không ngươi có thể dạy ta được không.” Nàng hưng phấn nhìn nóc nhà rồi lại nhìn Thiệu Tần, lại còn đưa tay vỗ vỗ cánh tay của hắn.
Thiệu Tần lúng túng, lui về sau một bước, sau đó hỏi “Lạc cô nương có phải gì phân phó?”
Lạc Tử Mộng vừa nghe, mới nhớ đến chính sự: “Đúng rồi, ngươi có thấy Hàn Hạo Thần hay không? Ách... ý ta nói là Vương gia anh minh thần võ.”
“Vương Gia ở thư phòng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1611473/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.