"Tam sư huynh, tiễn đưa ngàn dặm cũng phải từ biệt, cho dù chúng ta xa nhau, nhưng mà, mỗi ngày huynh nhất định phải nhớ tới Lam Lam nha!" Tiểu sư muội Bảo Lam lưu luyến không rời nói với tam sư huynh Thạch Dương.
"Lam Lam, đi ra bên ngoài, trên đường đi nhất định phải chú ý nhiều chút, trời lạnh mặc thêm quần áo, uống nước nóng, thà rằng. . . . . ."
"Thà rằng mặc nhiều một chút cũng không thể để bị lạnh cóng, phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện; việc không liên quan đến mình thì rời khỏi, không cần gây chuyện rắc rối; không cho phép giở tính trẻ con, không cho phép ngã bệnh, không cho phép ăn cơm không đúng giờ, không cho phép bị khi dễ! Tam sư huynh, bắt đầu từ hôm qua huynh đã nói 800 lần rồi, muội đều có thể đọc làu làu rồi. Hơn nữa, muội cũng không phải lần đầu tiên xuống núi, không có việc gì, Bà Quản Gia!" Nói nhanh rồi làm một cái mặt quỷ với tam sư huynh Thạch Dương.
"Muội không có lương tâm, ta mới nói vài câu muội liền không kiên nhẫn sao? Ta đây là vì ai hả?" Thạch Dương nhịn không được vươn ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Bảo Lam.
"Được rồi, được rồi! Sư huynh đại nhân, người ta bảo đảm, nhất định mỗi ngày sẽ đọc 100 lần nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không phạm sai lầm, tuyệt đối không làm uổng công quan tâm lại dịu dàng của sư huynh đại nhân tuấn tú đẹp trai a !" Bảo Lam dùng giọng nói làm nũng khoa trương nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vuong-phi-dieu-ngoa-kieu-ngao/1599081/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.