Sau đêm Trung thu ngọt ngào ấy, Châu Kha Vũ chưa từng thấy Lưu Vũ để tóc dài thêm một lần nào nữa. Tạo hình ấy y như lần cậu thấy anh nhuộm tóc đỏ, chẳng khác phù dung sớm nở tối tàn, chỉ cho người thấy một lần duy nhất.
Nếu như trên tay cậu không phải là món quà tối hôm đó Lưu Vũ đã tặng, Châu Kha Vũ đã nghĩ tất cả sự việc tối hôm đó ở phòng mình chỉ là giấc mộng hoang đường.
Không phải là Lưu Vũ tỉnh rượu thì trở mặt, nhưng một đêm kia của cả hai quả thực là khá nồng cháy, đến mức suýt nữa thì Lưu Vũ không thể xuống giường.
Lưu Vũ uống say, buông thả cả cơ thể theo dục vọng. Châu Kha Vũ cũng không kiêng nể gì cả. Tới khi Lưu Vũ tỉnh dậy thì đã là giờ ăn trưa của ngày hôm sau.
Ngài hiệu trưởng bé nhỏ nằm ườn trên chiếc giường lớn mềm mại của Châu Kha Vũ, thân thể trắng nõn đầy những vết hôn cắn. Châu Kha Vũ thì ngồi trên giường chăm chú gỡ những nút thắt tóc anh vào tóc cậu.
Không hiểu trong lúc chìm đắm vào khoái cảm, hai người đã làm ra trò gì nữa.
Những ngón tay mảnh khảnh và giỏi làm phép của cậu lúc này dường như mất đi sự linh hoạt vốn có. Châu Kha Vũ cố gắng gỡ, nhưng thỉnh thoảng lại làm tóc của Lưu Vũ bị kéo đứt.
"Đau."
Lưu Vũ ỉu xìu khẽ đập tay Châu Kha Vũ, bảo cậu đưa đũa phép cho mình
"Để anh tự làm."
Tay anh khẽ vẩy, miệng niệm chú ngữ, ba nghìn tóc đen trong nháy mắt biến trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vu-su/1010781/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.