Chương 50 : NHƯ Ý
Tử Thần làm Thứ cát sĩ trong viện Hàn Lâm, không có khác biệt nhiều so với những Tiến sĩ cùng khoa, kì lạ là, Hoàng đế lại ban thưởng cho mỗi mình anh một tòa nhà, là căn nhà cũ trước đây của ông ngoại. Tử Thần hơi ngạc nhiên, tôi cũng thấy lạ, nhưng lại nghĩ, có lẽ Hoàng thượng hối hận về vụ án năm xưa, nên phá lệ ân sủng một chút với Tử Thần.
Tử Thần cũng không có gì thích thú cho lắm. Sau khi chuyển vào đó với tôi, mua thêm mấy người hầu để quét tước dọn dẹp, khi không có ai thì nói với tôi: “Sau này nếu mẹ muốn tới, thì sẽ ở đây, nhưng tôi vẫn thích Thấm tâm trà trang hơn.” Tôi cũng thế, cái nhà to thế này, đi một vòng cũng tốn hết nửa ngày, còn phải nuôi rất nhiều người hầu. Nếu nghĩ cẩn thận, tôi lại nhớ về Đồng viện nho nhỏ.
Tử Thần nắm tay dắt tôi đi dạo trong vườn hoa, nói là vườn hoa chứ thật ra đã tan hoang từ lâu, cỏ dại mọc thành cụm, hồ cá cạn queo. Chỉ có tử đằng dọc theo hành lang đang độ nở hoa, rực rỡ chói lọi. Tử Thần thở dài bảo: “Trước đây tôi lớn lên ở nơi này, em nhìn cái đu kia kìa.” Dưới giàn hoa tử đằng là một chiếc xích đu nho nhỏ, được treo lẻ loi trơ trọi. Tử Thần cười bảo: “Cha đã làm cái đó cho tôi, sau này…” Tử Thần nhìn tôi, nói: “Con cái chúng ta cũng sẽ chơi đu dây ở đó, rồi tôi sẽ làm ngựa gỗ cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vong-thu/3292662/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.