Chương 46 : ĐỒNG VIỆN
Cứ thản nhiên nhàn tản thế suốt năm ngày, cuối cùng cũng đến kinh thành. Có lẽ gần đây tôi đã quen với bầu không khí, cảnh thiên nhiên vắng vẻ, vừa vào kinh, thấy còn sầm uất gấp trăm ngàn lần so với trong sách, trợn mắt há hốc mồm, thổn thức vô cùng. So với núi Kì Bàn đương nhiên khác biệt một trời một vực, như mây với bùn.
Lần này Tử Thần không ở nhà trọ, thuê một viện nhỏ. Trong sân của viện trồng một gốc ngô đồng, từng khóm từng khóm hoa tím nở rộ khắp cây, mùi thơm ngát xông vào mũi. Tử Thần vừa thấy đã rất thích, thuận miệng đặt tên là Đồng viện. Chủ cho thuê giới thiệu, giao phó xong thì chào tạm biệt, Tử Thần ở phòng trong vội vội vàng vàng dọn dẹp một phen, tôi đứng dưới tàng nhìn bóng anh dọn dẹp như vậy, bỗng dưng nghĩ đến sau này anh cũng lo liệu chuyện nhà như thế, còn tôi, thành người phụ nữ giúp chồng dạy con, sẽ là quang cảnh thế nào, không khỏi nóng mặt, như có gió tháng ba thổi từ đáy lòng, cả người biếng nhác.
Tử Thần quay lại thấy tôi lười nhác dựa vào thân cây, ngẩn ra, hơi chút thất thần. Sau đó từ từ bước tới, đứng lại trước mặt tôi, thấp giọng bảo: “Em đứng dưới tàng cây tựa như tiên tử, dù có vẽ lên cũng khó được ba phần thần thái này.” Đúng là lời khen của phần tử trí thức, quả nhiên có cách, không hề tầm thường, nghe thấy rất thoải mái. Tôi hơi ngượng nhưng cũng rất hân hoan, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vong-thu/3292658/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.