"Anh...có thể đừng nói chuyện này với ai được không?"
Liễu Nhan lấy một tay kéo áo Hàn Vương,mắt hơi hơi ẩm ướt.
Hàn Vương lại đột nhiên cảm thấy mủi lòng,ngồi xuống nhìn Liễu Nhan.Không biết sao,anh lại cảm thấy xót xa khi nhìn thấy cô gái bé nhỏ này trong hoàn cảnh này.Muốn được đứng lên bảo vệ cô.
"Sao cô lại ở nơi vắng vẻ này?"
"Em bị họ lừa..."
"Liễu Nhan,cậu có sao không?"
Một cô gái hốt hoảng chạy vào,lo lắng trông thấy,lại quay ra nhìn Hàn Vương tức giận.
"Tất cả là tại anh,vì anh mà Liễu Nhan mới như vậy."
Chuyện là,hôm nay,Liễu Nhan có chạm vào người Hàn Vương khiến bọn kϊƈɦ động kia tức giận.
"Như Như,không phải đâu."
Liễu Nhan nhẹ nhàng,tình cảm bảo bạn mình thôi không tức giận,và đã hơi chiếm được cảm tình của Hàn Vương.Hàn Vương đang định mở lời.
"Oa!Diễn sâu!Diễn sâu!"
Ân Ly không biết hướng từ đâu tới,vỗ tay cảm kϊƈɦ khi nhìn được màn kịch này.
"Sao em lại ở đây?"
Hàn Vương hỏi,khẽ nhăn mày.
"Em cũng không ngờ anh lại dễ lừa như vậy."
"Ý em là gì?"
"Ân Ly,sao bạn lại nói vậy?"
Hàn Vương nhíu mày nhìn Liễu Nhan.Lúc này,Liễu Nhan mới bắt đầu phát giác ra điều kì lạ.
Không may,Ân Ly đã nhìn thấy.
"Em gái à,sao cô biết tên tôi?"
"Tôi..tôi nghe thấy."
"Này,cô không thấy Liễu Nhan vừa bị ăn hϊế͙p͙ sao?Đúng là nhà giàu không biết thương người!"
Như Như mạnh miệng lên tiếng cãi nhau,bênh vực cho Liễu Nhan.
Ân Ly thấy vậy, không nói nữa mà mở máy ra,bật tiếng cho mọi người xem video.
Trong video là hình ảnh Liễu Nhan điều tra lịch trình của Hàn Vương.
Khuôn mặt Liễu Nhan nhăn đến tái mét,sợ hãi nhìn Hàn Vương cầu cứu.
"Không,em..em...là có người hãm hại..."
"Đúng,đúng,Liễu Nhan không bao giờ làm vậy!"
Ân Ly cười,nhìn nữ chính đang mang đôi mắt hận thù với mình,rồi quay sang Hàn Vương.
"Anh,đi không?"
Cô mệt lắm,muốn về nhà,ôm gối a~
Hàn Vương biết mình bị lừa,em gái không bao giờ lừa anh,nên anh liền đi luôn,cộng thêm vài phần ghét bỏ Liễu Nhan.
Cô ta,lại có thể làm vậy để lấy được cảm tình của người ta.
Ở trêи xe,Hàn Vương nhìn Ân Ly đang thảnh thơi,không mảy may về chuyện kia.
Nếu không có con bé,có lẽ anh đã động lòng với cô gái mưu mô kia.
[Tiểu tỷ tỷ,yêu yêu~]
"Vậy thì cho ta vài nam sủng yêu nghiệt đi"
Ân Ly ngồi vuốt móng tay,đôi mắt sắc bén nhìn.
[Tiểu tỷ tỷ,chúng ta là chính nhân quân tử,không ham mê sắc đẹp].
Nó biết lấy đâu ra người đẹp cho tiểu tỷ tỷ!
"Ta là nữ nhân,không phải quân tử"
Cô nhẹ nhàng nói như vậy,khiến cho tiểu hệ thống nổi da gà.
[Tiểu tỷ tỷ,xem yêu tinh đánh nhau nha~]
Thế là Ân Ly bị cưỡng ép xem.
Hệ thống,nó là phải offline.
Sợ.
Ham mê sắc ɖu͙ƈ.
************
Ân Ly lại vác cặp đi học,vẫn như cũ, người bạn học ngồi cạnh cũng không có mặt.
Giáo viên giảng trêи kia,làm cô cảm thấy mệt thật sự.
Ân Ly xin phép đi vệ sinh.Thật ra là trốn học,quảnh quân bên trường học nhà cũ sau trường.
"Mày muốn gì?"
Càng đi gần,cô lại càng nghe thấy tiếng nói.Hình như là nam.
"Từ lần đầu tao thấy mày là đã ngứa mắt rồi!"
"Đánh!"
Ân Ly ngồi xem họ đánh nhau,thản nhiên không ngăn cản.
Một người đánh không lại nhiều người.
Tội cậu thanh niên kia, phải đánh lại một đám.
Cô,phận tay yếu chân mềm,không đánh lại được.
[Mời tiểu tỷ tỷ thu thập thẻ bình an từ Trầm Phong,khiến cho Trầm Phong sống một đời yêu đời.]
"Mi lại lỗi à?Trầm Phong là ai?"
[Tiểu tỷ tỷ,nhanh nhanh cứu thẻ bình an nha~Là cậu thanh niên siêu đẹp trai một mình bị cả bọn đánh lại kia kìa]
"Không làm"
Cô không rảnh rỗi đến vậy,đang bận.
[Tiểu tỷ tỷ, thẻ bình an siêu đẹp!]
"Không".Nói lời phải giữ lấy lời chứ!
[Tiểu tỷ tỷ!].Thẻ bình an sắp chết rồi!
Sẽ bị kéo ngược đấy!
"Rồi,rồi".
Ta là lão đại,cứu người phải phong cách chứ!
[......].Sa mạc lời.
###Tiểu tỷ tỷ nhà ta rất lười, phải làm
[email protected] chờ gấp!