"Tiểu thư,nô tỳ nghe nói ở đây có một con sông rất đẹp,chúng ta hay là đi chơi đi." "Cũng được." "Để nô tỳ cùng Ưu Tư tỷ đi chuẩn bị." Hoa Hoa hạnh phúc dắt tay Ưu Tư đi xuống chuẩn bị,mua chút điểm tâm mà đi. Ân Ly mặc nữ phục xanh nhẹ, điểm ít phấn hồng. Khúc sông này,là dòng sông sạch,vẫn còn nguyên vẹn. Ân Ly cho Ưu Tư và Hoa Hoa đi chơi một lúc,còn mình thì đi quanh khúc sông. Ngắm xem có ai..... Đôi mắt cô nhắm lại,hưởng thụ gió mát kéo đến. Lâu lắm rồi mới có thể thoải mái như vậy. "Cô gái kia,cô làm ơn tránh đường cho tiểu thư nhà ta!" Ân Ly mở mắt ra,xoay đầu nhìn cô gái đang nói mình. "Cho hỏi, tiểu thư nhà cô là nhà ai ?" "Cô, chỉ là thứ dân,xứng để hỏi tên tiểu thư nhà ta sao?" "Tiểu Tiểu, ngươi đâu rồi?Đã lấy cho ta đồ chưa?Kiều ca ca sắp qua đây rồi." Ân Ly nhìn về bên kia,thấy một cô nương có dung mạo khá xinh đẹp,nhìn thấy hiệu cô gái kia đeo,hình như là con Thừa tướng,Nguyệt Hương. Nô tỳ kia thấy chủ nhân mình ra,liền cúi đầu. "Dạ,nô tỳ đang đi lấy,nhưng thứ dân này lại chắn đường." "Tiểu Tiểu!Không được nói vậy, ngươi cứ đi đi,ta ở lại nói chuyện." Tiểu Tiểu có chút không nỡ,nhưng vẫn tuân lệnh đi lấy đồ.
Khi đi qua Ân Ly thì lườm nguýt cô. Nguyệt Hương lúc này mới quay ra nhìn cô. "Cô nương,mong cô nương lượng thứ cho ta về sự việc này." "Không sao." Ân Ly rất hài lòng với cô quận chúa này. Rất đẹp,lại rất tốt. [.....]. Chỉ vì người ta có nhan sắc thôi! Tất cả,là có âm mưu hết. "Cô nương,có thể cho ta ngắm nhan sắc của cô nương?" Nguyệt Hương nhẹ nhàng nói.Thấy Ân Ly không nói gì,sợ cô hiểu nhầm. "Ta, chỉ là muốn làm quen với cô nương.Nếu cô nương ngại,thì..." "Ca ca,huynh từ từ hãy về." "Đúng đúng,ít nhất cũng phải đợi Nguyệt Hương quận chúa chứ." Tiếng ồn ào càng lúc to hơn.Có ba vị nam tử đang đi đến.Tất cả đều mặc bạch y. Ân Ly biết hai người kia. Một là Tiêu Dực,hai là Chiến Cảnh. Còn một người nữa. Nhan sắc của người này,không kém. Hơn hẳn hai người kia.
Nếu Tiêu Dực là soái,Chiến Cảnh nhiệt tình,thì người này hẳn là hiền thê mẫu lương. Mà Nguyệt Hương quận chúa cũng vừa nói "Kiều ca ca". Vậy chắc là Nhiên Kiều,Nhất vương gia nhỉ? "Nguyệt Hương quận chúa, người đang làm gì vậy?" Chiến Cảnh là người đầu tiên nhận ra Nguyệt Hương đang nói chuyện với một nữ nhân khác. Thấy Chiến Cảnh lên tiếng,Tiêu Dực cùng Nhiên Kiều đều hướng ánh mắt nhìn về phía cô. Riêng Nhiên Kiều kia,có hơi nhìn cô một cách kì lạ,khiến mọi người đều cảm nhận được. Chiến Cảnh lại gần Nhiên Kiều,tay chà chà cánh tay anh. "Anh đúng là có mắt nhìn mà.Theo kinh nghiệm của em,cô nương kia nhất định là khuynh nước khuynh thành." Nhiên Kiều nhướng mày,lùi ra xa Chiến Cảnh và Tiêu Dực,ánh mắt cũng rời khỏi người cô,nhìn loạn xạ khiến hai người họ khẽ cười. Nguyệt Hương thấy vậy liền lên tiếng giải thích. "Cô nương,đừng cảm thấy ngại.Bọn ta tuy là người hoàng thất,cũng không làm gì cô đâu." Ân Ly nhìn Nguyệt Hương,lên tiếng. "Tiểu muội,cảm ơn muội đã quan tâm.Nhất định chúng ta sẽ gặp lại." Ân Ly nắm lấy tay Nguyệt Hương,khẽ nháy mắt tinh nghịch. Nhưng chưa kịp bước chân rời đi,đã bị Nhiên Kiều chặn lại. "Thứ lỗi cho ta,xin hỏi ta từng gặp cô nương sao?" "Không,chưa từng gặp.Có thể huynh đã nhìn lầm ta với ai thì sao?" "Tỷ tỷ à,huynh ấy vốn không gần nữ sắc đâu." Tiêu Dực lúc này mới lên tiếng,vốn không để ý đến lời nói vô ý của mình mà khiến Chiến Cảnh và Nguyệt Hương nhất thời không nói lên tiếng nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]