Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
Mạc Nhàn đưa Tạ Dĩ Quân về Quân gia, Quân Tiếu Cẩn liền biết Quân gia sẽ không thể giữ được Mạc Nhàn, cho dù ông có kỳ vọng to lớn, dùng tâm bồi dưỡng thế nào, chỉ sợ cũng là công dã tràng. “Ta đối với Quân gia mà nói là thật giả lẫn lộn, hắn mới chân chính là cháu đích tôn của Quân gia, dù sao cũng là nam nhi, có thể nối dỗi tông đường, lại có thể thừa kế chức vị gia chủ, chỉ cần tốn chút thời gian bồi dưỡng mà thôi. Thiên phú võ công của hắn tuy rằng kém xa ta, nhưng hiểu biết chữ nghĩa so với ta mạnh hơn nhiều. Ngươi có thể tự mình bồi dưỡng hắn, bồi dưỡng hắn thành công, không chừng sẽ được một gia chủ Quân gia văn võ song toàn.” Mạc Nhàn đẩy Tạ Dĩ Quân đến trước mặt Quân Tiếu Cẩn nói. Trong lòng Tạ Dĩ Quân sắp hận chết Mạc Nhàn, nhưng là Mạc Nhàn quá mạnh, đối với Mạc Nhàn, hắn cũng chỉ có thể giận mà không biết làm gì. “Kêu tổ phụ.” Mạc Nhàn nhẹ nhàng đá ʍôиɠ Tạ Dĩ Quân một cái, để hắn nhanh chóng lấy lòng lão gia tử. “Tổ phụ.” Tạ Dĩ Quân rất nghe lời kêu, thầm nghĩ trời xa đất lạ, không thức thời thì không được rồi. Quân Tiếu Cẩn nhìn Mạc Nhàn, lại nhìn thoáng qua Tạ Dĩ Quân, cũng không lập tức nói cái gì, chỉ duỗi tay sờ gân cốt Tạ Dĩ Quân một chút, tuy rằng không thể có thiên phú dị bẩm như Dĩ Nguy, nhưng cũng có thể xem là tạm ổn. “Mấy năm tinh lực của ta cho ngươi, ngươi lại đem tiểu tử này đến lừa gạt ta?” Quân Tiếu Cẩn chất vấn. “Hắn có thể một mình đảm đương được Bắc Nguy, đại khái cũng cần mười năm đi, mười năm này, ta sẽ ở lại duy trì Quân gia, đảm bảo Quân gia mười năm này trường thịnh không suy, cũng coi như là hồi báo ngài nhiều năm dốc lòng bồi dưỡng.” Mạc Nhàn dùng miệng lưỡi của Quân Dĩ Nguy nói. “Xem ra là ta chỉ giúp người khác mặc áo!” Quân Tiếu Cẩn tự giễu nói, trong giọng nói còn có vài phần bất đắc dĩ vì ý Mạc Nhàn đã quyết. Mạc Nhàn cũng không nói gì, thầm nghĩ, vốn dĩ hái dưa xanh không ngọt, ai bảo lúc trước một hai Quân Tiếu Cẩn phải ép nàng về Quân gia. Còn nữa, mình cũng không có quá đáng, giúp ông ta mang về huyết mạch dòng chính chân chính, bản thân mình cũng bán mạng vì Quân gia thêm mười năm, mười năm a, đó chính là thời điểm tốt đẹp nhất của nàng. Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, dùng thời gian mười năm tươi đẹp nhất của mình đổi một thân võ công tuyệt thế, cũng không biết rốt cuộc có đáng giá hay không. Quân Tiếu Cẩn nhìn về phía Tạ Dĩ Quân non nớt, ở Bắc Nguy, dù sao cũng là nam tử đứng đầu, có lẽ xác thật hắn so với Mạc Nhàn thích hợp ở lại Quân gia hơn. Tạ Dĩ Quân bị tầm mắt sâu thẳm của Quân Tiếu Cẩn nhìn đến cả người không được tự nhiên. Bất quá hắn cũng biết, cả đời này mình sẽ không thể về được Tạ gia, hắn cảm thấy sở dĩ cha mẹ sinh hắn, là vì muốn đưa hắn về Quân gia. “Ngươi muốn dùng hắn thay ngươi, cũng không phải không thể, nhưng là, người cần phải đáp ứng ta, mười năm này, người cần phải là một gia chủ đủ tư cách!” Đây là nhượng bộ lớn nhất Quân Tiếu Cẩn có thể làm ra. Mạc Nhàn đống ý yêu cầu của Quân Tiếu Cẩn, dù sao nàng cũng còn nợ ông một thân nội lực thâm hậu. Sau mấy tháng, Quân Tiếu Cẩn nhường ngôi vị gia chủ cho Quân Dĩ Nguy, trở thành gia chủ đời thứ năm, đồng thời lập Tạ Dĩ Quân làm thế tử, Tạ Dĩ Quân cũng đổi tên thành Quân Dĩ Kiêu. Sau khi Quân Tiếu Cẩn từ nhiệm gia chủ xong, cũng không chưởng quản bất cứ sự vụ gì của Bắc Nguy, chỉ trọng tâm bồi dưỡng Quân Dĩ Kiêu, lấy tiêu chuẩn của một người thừa kế chính thống bồi dưỡng, giống như năm đó bồi dưỡng Quân Tử Mạc vậy. Mạc Nhàn lên làm gia chủ Bắc Nguy không thể không chưởng quản sự vụ Bắc Nguy, lúc này Mạc Nhàn mới phát hiện vì sao Tạ Đạo Vi luôn bận rộn như vậy, bởi vì nàng cũng bận đến sứt đầu mẻ trán. Dù sao làm gia chủ xong, những sự vụ quan trọng của Bắc Nguy đều do nàng ra quyết định, lúc trước khi còn là thế nữ, mọi quyết định đều do Quân Tiếu Cẩn ra, nên mới có thể nhẹ nhàng như vậy. Nguyên bản Mạc Nhàn muốn ở Bắc Nguy nửa năm, ở Nam Triệu nửa năm, nhưng sau khi lên làm gia chủ Bắc Nguy xong, Mạc Nhàn liền biết, sự tình còn không đơn giản như nàng tưởng tượng. Tuy rằng nàng không cần tập võ nữa, nhưng hằng ngày cũng không có nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, các loại sự vụ quấn lấy nàng đến mức nàng không ngóc đầu lên nổi. Cuối cùng, nàng mới tranh thủ những lúc thực sự rảnh rỗi, chạy về Nam Triệu hơn một tháng để giải nổi khổ tương tư. Đối với trạng thái sau khi Mạc Nhàn lên làm gia chủ, Tạ Đạo Vi đã lườn trước được, dù rằng một năm Mạc Nhàn cũng chỉ có thể trở về một hai tháng, nàng vẫn có thể chấp nhận được. Đại khái sau bảy tám năm, Quân Dĩ Kiêu mười bốn tuổi, bắt đầu lấy thân phận thế tử giúp Mạc Nhàn xử lý sự vụ Quân gia, Mạc Nhàn mới nhẹ nhàng hơn nhiều, sau đó hai ba năm, Mạc Nhàn đã có thể ở Nam Triệu nửa năm, mọi chuyện giao lại cho Quân Dĩ Kiêu xử lý. Tuy rằng trêи danh nghĩa Mạc Nhàn vẫn là gia chủ Quân gia, nhưng thực tế chỉ là trêи danh nghĩa. Dù sao Quân Dĩ Kiêu cũng kế thừa đầy đủ ưu điểm của Mạc Tử Sinh và Tạ Cẩn Ngưng, cực kỳ thông minh, lại được Quân Tiếu Cẩn bồi dưỡng thế tử chính thống, thực sự là cao thủ xử lý chính vụ. Tuy rằng cơ bản Quân Dĩ Kiêu đã có thể một mình đảm đương một phía, xử lý chính vụ cũng một tay hắn, nhưng về chuyện uy vọng, hắn vẫn kém xa Quân Dĩ Nguy nhiều. Ở Bắc Nguy cường giả đứng đầu, nhất trí cho rằng Quân Dĩ Nguy mới là mạnh nhất, đặc biệt sau khi được Quân Tiếu Cẩn truyền cho một thân nội lực, Quân Dĩ Nguy đã sớm vượt qua thực lực của Quân Tiếu Cẩn lúc xưa, hơn nữa mấy năm trước được cắt năm thành đông đúc, Quân Dĩ Nguy quả thật được bá tánh Bắc Nguy trung tâm rất nhiều. Vốn dĩ Mạc Nhàn đã sớm muốn cho Quân Dĩ Nguy lên làm gia chủ, thì nàng có thể vui vui vẻ vẻ về Nam Triệu, nhưng tướng sĩ Bắc Nguy đều nhất trí phản đối Mạc Nhàn nhường ngôi, lấy lý do thiếu chủ còn nhỏ tuổi cực lực từ chối, cho dù bọn họ biết Quân Dĩ Nguy không xử lý tốt chính vụ, hơn nữa cũng cũng cực kỳ lười biến sự vụ, thường xuyên không thấy bóng dáng, bọn họ vẫn hy vọng Quân Dĩ Nguy là gia chủ trêи danh nghĩa. Chỉ có tướng lĩnh cao cấp ở Bắc Nguy mới biết, gia chủ bọn họ muốn đi Nam Triệu, cũng đã sớm nói muốn ở rể Nam Triệu, làm nữ sủng cho gia chủ Tạ gia. Ý đi của Mạc Nhàn quyết tuyệt, ai cũng ngăn không được, nàng quyết định khi Quân Dĩ Kiêu mười sáu tuổi, cũng là lúc mình ba mươi hai tuổi giả chết. Quân Dĩ Nguy đã chết, nàng có thể lấy thân phận Mạc Nhàn về Nam Triệu tiếp tục sinh hoạt. Tạ Dĩ Quân từ lúc nhỏ đã về Bắc Nguy, lấy thân phận Quân Dĩ Kiêu sống mười năm, cũng đã sớm xem mình trở thành thế tử Quân gia, có giác ngộ sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp của Quân gia. Bất quá, hắn cảm thấy từ ngày mình gặp Mạc Nhàn, đã không có một ngày nào yên lành, chỉ sống trong bóng dáng của Mạc Nhàn, trong lòng hắn cũng hận Mạc Nhàn đến nghiến răng nghiến lợi, bất quá ngoài mặt vẫn là khom lưng uốn gối, rén như tôn tử. Không có cách nào, võ công hắn không bằng Mạc Nhàn, nội lực cũng kém xa, hạ độc thì cũng không được, mỗi lần muốn chơi xấu lại bị Mạc Nhàn chỉnh đến cực kỳ chật vật, sau cũng học ngoan dần. Ôn thần này mình không thể trêu vào, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu đi, nếu không tránh khỏi, cũng chỉ có thể cung kính ứng đối. “Dĩ Kiêu a, về sau Bắc Nguy và Quân gia đều dựa vào ngươi!” Mạc Nhàn cảm thấy đây là lần cuối cùng nàng ở Quân gia, nếu nói không có chút cảm tình thì tuyệt đối là giả, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút không nỡ. Đương nhiên, so với khát vọng mãnh liệt về Nam Triệu, chút không nỡ này có thể xem nhẹ không quan tâm. “Dĩ Kiêu nhất định không phụ phó thác của tỷ tỷ, tỷ tỷ cứ việc yên tâm đi.” Quân Dĩ Kiêu hơi cúi đầu thầm nghĩ, ôn thần này nhanh chóng đi về Nam Triệu đi! “Ngẫm lại, chúng ta đã ở chung mười năm, tỷ tỷ có chút luyến tiếc ngươi.” Mạc Nhàn vỗ vỗ bả vai Quân Dĩ Kiêu, hiện giờ Quân Dĩ Kiêu cực kỳ giống cha nàng lúc trẻ, tư thái nhân mô cẩu dạng, người không biết còn tưởng đây là công tử nhẹ nhàng ngọc thụ lâm phong. Tiểu tử này trước mặt mình không ngại lấy lòng, nhưng trong lòng phỏng chừng hận không thể để mình biến mất nhanh chút, dù sao chuyện cũ nghĩ lại cũng không ít gì. Hận mình, lại không thể làm gì được mình, chỉ có thể ra trưng ra vẻ mặt đáng thương trước mặt mình, sao lại giống trạng thái của mình đối với Tạ Đạo Vi lúc nhỏ như vậy chứ? “Dĩ Kiêu cũng luyến tiếc tỷ tỷ!” Quân Dĩ Kiêu trái lương tâm nói, nói lời này, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu, quá trái lương tâm rồi. “Nếu không lần này ngươi cũng cùng ta về Nam Triệu một chuyến, dù sao từ lúc ngươi về Bắc Nguy đến giờ cũng không có về Nam Triệu lần nào.” Mạc Nhàn đề nghị nói. “Nếu có cơ hội, Dĩ Kiêu chắc chắn sẽ tự mình về Nam Triệu vấn an phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ ca ca, còn có muội muội, chỉ là ta mới vừa lên làm gia chủ lại rời khỏi Bắc Nguy cũng không tốt lắm, thỉnh tỷ tỷ thay ta vấn an phụ thân mẫu thân, còn tỷ tỷ muội muội, ta đã chuẩn bị lễ vật cho họ, thỉnh tỷ tỷ gửi đến tay giúp ta.” Quân Dĩ Kiêu nói, hắn cũng muốn về Nam Triệu một chuyến, nhưng tuyệt đối là không phải về cùng Mạc Nhàn. Huống chi tổ phụ cũng không hy vọng hắn về Nam Triệu, tổ phụ tuổi tác đã cao, hắn cũng không muốn chọc tổ phụ thương tâm. Hơn nữa, phụ thân mẫu thân đại khái cũng là không hy vọng hắn quay về đâu, dù sao hắn cũng là dòng chính của Quân gia và Tạ gia, hiện giờ là Quân chủ quân gia, thân phận đặc thù tất nhiên phải cố kỵ một chút, tuy rằng người biết không nhiều, nhưng cũng không nên khoe ra. “Cũng đúng, ngươi an tâm ở Bắc Nguy làm gia chủ đi, lễ vật ngươi chuẩn bị, ta sẽ gửi đến giúp ngươi.” Mạc Nhàn cũng chỉ là thuận miệng trêu đùa Quân Dĩ Kiêu, cũng không phải thật hy vọng Quân Dĩ Nguy đi Nam Triệu. Mạc Nhàn nói chuyện với Quân Dĩ Kiêu xong, cũng từ biệt Viên ma ma và Quân Phi Dực, cùng những người thân quen nhất ở Bắc Nguy hơn mười năm qua, cuối cùng đi đến phòng Quân Tiếu Cẩn. “Tổ phụ, Dĩ Nguy từ biệt tổ phụ.” Mạc Nhàn nói, sau đó quỳ xuống trước người Quân Tiếu Cẩn đầu đã bạc trắng, đây cũng là lần đầu tiên nàng kêu Quân Tiếu Cẩn là tổ phụ, không phải kêu là lão nhân hay lão gia tử. Quân Tiếu Cẩn nhìn Mạc Nhàn quỳ trêи mặt đất, cũng không nói cái gì, chỉ nhẹ nhẹ phất phất tay. Mạc Nhàn cúi đầu lạy ba cái, sau đó rời khỏi phòng Quân Tiếu Cẩn. Quân Dĩ Kiêu cùng với một số ít người biết Quân Dĩ Nguy giả chết đi tiễn Mạc Nhàn, Mạc Nhàn cưỡi lên ngự long đã già, quay đầu lại nhìn về phía Quân gia, Bắc Nguy to như vậy, nàng đã ngây người ở đây nhiều năm, thì ra chỉ có lúc rời đi, nàng mới biết được có bao nhiêu lưu luyến với nơi này và người ở đây. Mạc Nhàn phát hiện mười mấy năm qua, mình vẫn luôn ly ly biệt biệt, chỉ hy vọng đây là lần cuối cùng. Nghĩ đến người thương đang đợi mình ở Nam Triệu, Mạc Nhàn mới xoay đầu về, nàng nhẹ nhàng đá bụng ngựa, ngự long cũng tăng tốc, chạy về phía nam. Ngựa đã già thể lực không bằng trước kia, chạy cũng không nhanh như trước, chỉ là lúc này Mạc Nhàn cũng không còn nóng vội lên đường, cũng là lần đầu tiên có thể thoải mái nhàn hạ nhìn phong cảnh ven đường, bởi vì sau này, nàng đã có rất nhiều thời gian ở cùng với Tạ Đạo Vi. Tuy rằng nói không vội về Nam Triệu, nhưng càng lúc càng gần Nam Triệu và Tạ gia, Mạc Nhàn vẫn không tự giác tăng nhanh tốc độ, lòng muốn gặp Tạ Đạo Vi, vẫn luôn vội vàng như vậy, tâm tình cũng là nhẹ nhàng cùng vui sướиɠ trước giờ chưa từng có. Mạc Nhàn trở lại Tạ gia, để hạ nhân dắt ngựa đi cất, chính mình liền đi thẳng đến phủ Tạ Đạo Vi. Vào phủ, xuyên qua lớp cửa sổ kia, nàng nhìn thấy Tạ Đạo Vi đang nghiêm túc viết chữ, Mạc Nhàn không khỏi cong lên khóe miệng, chỉ cảm thấy giờ phút này, trong lòng mình thực sự rất ấm. Tạ Đạo Vi giống như có cảm ứng, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Mạc Nhàn đã trở về. Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi nhìn ra, ý cười càng đậm, nàng nhìn về phía Tạ Đạo Vi, nói lại một câu, chỉ là những lời này cũng không phát ra tiếng. Tạ Đạo Vi nhìn, cũng hiểu được lời Mạc Nhàn nói. Nàng nói, lần này, ta không cần đi nữa rồi. . ……..//………
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau