Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
Tạ Đạo Vi vừa nghe Mạc Nhàn kêu mình là tỷ tỷ, thì biết Mạc Nhàn hẳn là đã khôi phục ký ức, lúc này nàng mới phát hiện, vừa rồi trước sau không thể tĩnh tâm làm việc hay đọc sách được, thì ra là vì bất an, hiện giờ Mạc Nhàn gọi hai tiếng ‘tỷ tỷ’, mới làm nàng an lòng xuống. “Đừng nói chuyện, tập trung lực chú ý, vận công điều khí trước, đến khi đầu không còn đau nữa mới ngừng….” Tạ Đạo Vi thấy mày Mạc Nhàn nhíu chặt, biểu tình có chút thống khổ, liền chỉ dẫn Mạc Nhàn vận công điều khí, giảm bớt đau đớn trước rồi nói. Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi mà mình ngày đêm tư tưởng, chỉ cảm thấy rất an tâm, sau đó nàng ngoan ngoãn làm theo lời Tạ Đạo Vi nói, bắt đầu tập trung lực chú ý, vận công điều khí. Vận công điều khí ban đầu hiệu quả rất tốt, rất nhanh cơn đau đã giảm bớt phân nửa, nhưng dần về sau hiệu quả lại không như ban đầu, đầu vẫn còn ẩn ẩn đau, cho nên sau nửa canh giờ, Mạc Nhàn cũng không vận công nữa, “Cảm giác thế nào?” Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn thu hồi thế công, cũng chủ động hỏi. “Khá hơn nhiều, chỉ là đầu vẫn còn ê ẩm.” Mạc Nhàn trả lời theo thật. “Một lần thi châm hiển nhiên là không đủ, cần phải liên tục thi châm ba bốn lần, mới có thể là khỏi hẳn. Đây là an thần dược ngăn đau đầu, ngươi uống đi sẽ không còn đau như vậy nữa.” Tạ Đạo Vi nói, lấy từ trong người ra viên đan dược đã được chuẩn bị sẳn cho Mạc Nhàn. Mạc Nhàn há miệng, muốn Tạ Đạo Vi đút nàng, vậy mà Tạ Đạo Vi thực sự trực tiếp đút cho Mạc Nhàn uống thật. “Sao tỷ tỷ biết ta khôi phục ký ức?” Mạc Nhàn vừa mới hỏi là miệng, lập tức ý thức được mình hỏi thừa, mình cũng đã kêu Tạ Đạo Vi là tỷ tỷ rồi, làm sao Tạ Đạo Vi lại không biết được. Mạc Nhàn chỉ cảm thấy bản thân mình đúng là không có tiền đồ, một chút chuyện này cũng không giấu được, nguyên bản nàng không muốn để Tạ Đạo Vi biết mình khôi phục ký ức, bởi vì nàng vẫn còn tức giận. Vì đoạn ký ức khi nàng là Quân Dĩ Nguy vẫn còn nguyên, nàng nhớ tới vấn đề Quân Dĩ Nguy chất vấn Tạ Đạo Vi lần đó, mình mất trí nhớ lâu như vậy, Tạ Đạo Vi có thể chữa khỏi mất trí nhớ cho mình, mà lại không đến trị cho mình. “Trí nhớ khôi phục hết, hay vẫn còn khuyết?” Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn cũng ý thức được bản thân hỏi vấn đề ngu ngốc, nên không độc miệng Mạc Nhàn nữa, thầm nghĩ dù sao Mạc Nhàn cũng mới vừa khôi phục lại ký ức, không nên biểu hiện quá khắc nghiệt, cũng tiện đà quan tâm hỏi. “Tỷ tỷ, ta vẫn muốn hỏi ngươi lại một lần, nếu lần này Tạ Dĩ Quân không bị Quỷ Bà Bà bắt đi, các ngươi không cần yêu cầu ta trợ giúp, ngươi vẫn sẽ tiếp tục mặc kệ ta mất trí nhớ, mà sẽ không chủ động đến trị cho ta đúng không?” Ngữ khí Mạc Nhàn nghiêm túc hỏi. “Không phải bây giờ ta đã trị hết cho ngươi rồi sao?” Hiển nhiên đối với vấn đề này Tạ Đạo Vi hơi đuối lý, cho nên cũng không có trực tiếp trả lời. “Đó là ta chủ động chạy đến chữa, cho dù đoạn thời gian ta mất trí nhớ kia, cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng là nghĩ đến Nam Triệu, thậm nghĩ nghĩ đến ba chữ Tạ Đạo Vi, ta có thể cảm giác được, đối với ta không giống bình thường, ta liền muốn gặp ngươi. Nếu ta không phải muốn gặp ngươi, không tới tìm ngươi, tỷ tỷ thật sự mặc kệ ta mất trí nhớ như vậy sao?” Mạc Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, bản thân mình đối với Tạ Đạo Vi không có chút ý nghĩa nào, cứ như vậy không đáng để nàng để ý đến sao? “Có thể bị quên, thuyết minh là không quan trọng đến như vậy, nếu đã không quan trọng như thế, ta cần gì phải dây dưa vấn đề này làm chi?” Đây nguyên bản là suy nghĩ chân thật của Tạ Đạo Vi, nhưng nhìn Mạc Nhàn tức giận, bộ dáng tổn thương, nàng xác thật là thấy vài phần đuối lý và chột dạ, nhưng Quân Dĩ Nguy đã quậy một lần, xem ra Mạc Nhàn lại còn muốn quậy thêm lần nữa. Quả nhiên, Tạ Đạo Vi thật sự nghĩ như vậy, nếu không phải mình chạy đi tìm nàng, nàng sẽ mặc kệ mình, Mạc Nhàn tổn thương đến đôi mắt đều đỏ. “Ta mất trí nhớ, đó là do ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, cũng không phải là do ta muốn mất trí nhớ, cho dù ta mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng ta cũng cố ý chạy thật xa để đến gặp ngươi, vậy mà ngươi một chút cũng không thèm để ý đến…..” Mạc Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, nước mắt cũng rơi xuống. Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn khóc đến cực kỳ thương tâm, có chút bất đắc dĩ, đứa ranh này vừa tỉnh cái là khóc cho mình xem, làm như mình khi dễ nàng không bằng. “Ta chỉ cảm thấy, nếu chân chính để ý một người, sẽ không quên sạch sẽ như vậy, nếu ngươi không quên sạch sẽ, tất nhiên sẽ chạy tới tìm ta, đến lúc đó, ta chữa trị cho ngươi cũng không muộn….” Ngữ khí Tạ Đạo Vi nhẹ nhàng nói, cũng xem như là dỗ Mạc Nhàn. Mạc Nhàn nghe Tạ Đạo Vi nói, vậy mà lại cảm thấy rất có đạo lý, nhưng đạo lý này cũng không thể thuyết phục được nàng, nàng vẫn cảm thấy đây là do Tạ Đạo Vi không đủ để ý mình, vẫn cứ cảm thấy tức giận và tổn thương. “Dù sao, ngươi chính là không thèm để ý ta, ta đối với ngươi mà nói, chính là có cũng được không có cũng được!” Mạc Nhàn lên án nói, nàng cảm thấy bản thân mình giống như đồ ngốc, liều mạng vì người ta, mà căn bản người ta lại không thèm để ý đến mình! Tạ Đạo Vi không phải là người đặc biệt có tính nhẫn nại, hơn nữa nàng đã chịu thua rồi, Tạ Đạo Vi thầm nghĩ đúng thật là lần này mình có chút không đúng, nhưng cũng không phải xem như là hoàn toàn sai, chẳng lẽ lần trước một hai Mạc Nhàn muốn thay Mạc Tử Sinh về Bắc Nguy, đối với mình không phải là vứt bỏ dễ dàng đó sao? Nàng nghĩ mình là chính nhân quân tử rộng lượng một chút cũng không mang thù sao? Nếu phải mang thù, thì mình cũng phải đem nợ cũ nợ mới cùng nhau tính rõ ràng. “Lúc trước, ngươi chọn Thủy Hương, sau đó lại khăng khăng muốn về Bắc Nguy, những chuyện đó tính thế nào? Sao chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho bá tánh đốt đèn?” Tạ Đạo Vi không vui hỏi ngược lại, lấy nợ cũ năm xưa ra hỏi, lấy tính tình của nàng, thà rằng để chết trong bụng, cũng không muốn giống như oán phụ nói ra, như kiểu là mình để ý lắm, cho dù mình có thực để ý, cũng không muốn làm người khác biết là mình để ý. Tạ Đạo Vi nhắc đến nợ cũ năm xưa, làm nước mắt Mạc Nhàn ngừng liền lập tức, cũng có mấy phần chột dạ, rõ ràng là vừa rồi mình chịu ủy khuất, sau khi nói xong ngược lại thành mình đuối lý. Bất quá nhớ đến năm đó mình không thể không rời khỏi Nam Triệu về Bắc Nguy, so với chuyện mất trí nhớ của mình, thì hình như mình lại đuối hơn, nghĩ đến như vậy, trong lòng Mạc Nhàn lại không còn tức giận hay ủy khuất nữa. Nhưng mà nàng lại có chút bất ngờ, là chuyện Thủy Hương đã qua lâu như vậy rồi, sao Tạ Đạo Vi vẫn còn nhớ đến, thì ra Tạ Đạo Vi vẫn luôn để ý chuyện này như vậy, bất quá trong lòng Mạc Nhàn có chút mừng thầm, thầm nghĩ như vậy có phải đại biểu cho chuyện khi đó Tạ Đạo Vi đã rất để ý đến mình rồi không? Uhm, nghĩ vậy thì là vậy đi. “Vậy….. vậy là huề nhau?” Mạc Nhàn ra vẻ thương lượng hỏi. “Ngươi cảm thấy vậy là bằng nhau sao?” Tạ Đạo Vi cười hỏi ngược lại, nàng không cho rằng nó bằng nhau. Mạc Nhàn thấy thái độ Tạ Đạo Vi, liền biết mình muốn huề nhau chỉ là một bên tình nguyện, bất quá nàng cũng mặc kệ, vừa rồi mình cố tình tức giận còn tổn thương, nên không có hảo hảo ôm Tạ Đạo Vi một cái, mấy năm nay, nàng quá nhớ Tạ Đạo Vi, tuy rằng trước đó lấy thân phận Tạ Đạo Vi ở chung một đoạn thời gian, nhưng cảm giác thật sự là không giống nhau, đây mới chân chính là cửu biệt trùng phùng. Vì thế Mạc Nhàn không hé răng, liền ôm lấy vòng eo tinh tế của Tạ Đạo Vi, giờ khắc này Mạc Nhàn là đang ngồi trêи giường, Tạ Đạo Vi đang đứng bên người nàng, cho nên độ cao và tư thế này làm mặt Mạc Nhàn vừa vặn chôn trước ngực Tạ Đạo Vi, là mùi dược hương nhàn nhạt mà nàng tưởng niệm lâu lắm, còn có ngực mềm mại của Tạ Đạo Vi, làm người ta không kìm hãm được mà dùng mặt cọ cọ, hết thảy đều làm nàng cực kỳ quyến luyến. “Buông ra!” Bị Mạc Nhàn ăn đậu hũ, Tạ Đạo Vi bực tức nói. “Người ta đau đầu, chỉ muồn ôm tỷ tỷ…..” Tất nhiên là Mạc Nhàn không muốn buông Tạ Đạo Vi ra, làm nũng nói, nàng nghĩ sau khi mất trí nhớ mình đúng là đồ ngốc, đối với Tạ Đạo Vi cường thế từ nhỏ sao lại dám cứng đối cứng như vậy, rõ ràng là Tạ Đạo Vi ăn mềm không ăn cứng mà. Bất qua Mạc Nhàn cũng cảm thấy, kỳ thật làm Quân Dĩ Nguy lại không phải không có chỗ tốt, ít nhiều nàng vẫn có thể cảm giác được Tạ Đạo Vi có chút kiêng kỵ đối với Quân Dĩ Nguy, có đôi khi lại cảm thấy, sự tồn tại của Quân Dĩ Nguy trong lòng Tạ Đạo Vi mạnh mẽ hơn nhiều, nàng chỉ hy vọng mình có thể ngập tràn trong lòng Tạ Đạo Vi, để Tạ Đạo Vi càng để ý mình thêm một chút. Đan dược đau đầu mình chế có bao nhiêu tác dụng, Tạ Đạo Vi rõ ràng hơn ai hết, căn bản là không tin mấy lời Mạc Nhàn nói. Bất quá Tạ Đạo Vi cũng không có vạch trần chút tâm tư này của Mạc Nhàn, mà mặc cho Mạc Nhàn tiếp tục dính người ôm mình, quả nhiên là biến trở về Mạc Nhàn lại dính người như trước đây, Tạ Đạo Vi âm thầm nghĩ đến. ……..//…….. Tạ Đạo Vi: Đồ ba phải! Mạc Nhàn: Tỷ tỷ ta sai rồi, ta không nên làm giá!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau