Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
“Đối với khách nhân chẳng quan tâm như vậy sao? Người không biết còn tưởng rằng Nam Triệu một chút đạo đãi khách cũng không có.” Quân Dĩ Nguy có chút bất mãn khi mình lại bị ngó lơ, mở miệng muốn tìm đại một cái cớ. “Khách nhân?” Lúc này Tạ Đạo Vi mới buông sổ sách trong tay, nhìn về phía Quân Dĩ Nguy, ngữ khí nhẹ nhàng lặp lại một lần từ khách nhân trong miệng Quân Dĩ Nguy nói ra. “Quân Dĩ Nguy đối với Nam Triệu mà nói, đúng thật chỉ là khách nhân.” Tạ Đạo Vi giống như đồng ý với cách nói của Quân Dĩ Nguy tiếp tục lên tiếng. Quân Dĩ Nguy vốn dĩ chỉ là không muốn bị Tạ Đạo Vi ngó lơ, mới tìm đại một cái cớ, để Tạ Đạo Vi trò chuyện với mình, mà khi Tạ Đạo Vi cũng nói như vậy, nàng lại cảm thấy hai chữ “khách nhân” này cực kỳ chói tai. “Mạc Nhàn thì không tính là khách nhân, đúng không?” Quân Dĩ Nguy hỏi ngược lại. Tạ Đạo Vi không có phủ nhận, Quân Dĩ Nguy là khách, Mạc Nhàn xác thật không xem là khách. “Ta đối với ngươi mà nói, là Quân Dĩ Nguy hay là Mạc Nhàn? Ngày đó ngươi làm chuyện đó với ta, chỉ là bởi vì Mạc Nhàn?” Quân Dĩ Nguy hỏi, nàng cảm thấy trong lòng không thoải mái, muốn phân cao thấp với Mạc Nhàn, rõ ràng mình chính là Mạc Nhàn, nhưng nàng vẫn là ghen ghét Mạc Nhàn, lại không bằng người kia, cảm thấy thực không thoải mái. Tạ Đạo Vi nhìn Quân Dĩ Nguy, đột nhiên đã hiểu tự nhiên Quân Dĩ Nguy càn quấy như vậy là vì sao, nhìn Quân Dĩ Nguy, nàng đột nhiên có chút thương hại Quân Dĩ Nguy trước mắt. Nàng biết có lẽ là vì liên quan đến Mạc Nhàn, nên Quân Dĩ Nguy mới có cảm tình giống như Mạc Nhàn đối với mình, đặc biệt là ngày mình giúp nàng giảm bớt ɖu͙ƈ niệm kia xong, Quân Dĩ Nguy cường thế đại khái đã từ diễn thành thật. Nàng cũng hiểu nguyên nhân ba ngày nay Quân Dĩ Nguy biệt nữu, Quân Dĩ Nguy cường thế có lẽ là không thể thản nhiên tiếp thu được nàng ái mộ mình. Có lẽ là bởi vì sau khi mất trí nhớ, võ công tiến bộ vượt bậc, mạnh đến không có chuyện gì nàng không làm được, càng khiến nàng trở nên tự cao, không thể giống như Mạc Nhàn trước kia, cong người xuống lấy lòng mình. Nàng không biết làm gì, nên chắc chỉ có thể tự phân cao thấp với Mạc Nhàn, nhìn vừa nhàm chán, lại vừa cảm thấy thật đáng thương. Quân Dĩ Nguy bị Tạ Đạo Vi nhìn như vậy, giống như thấy mình không có mặc quần áo, cảm giác xích lõa phô bày ra hết, làm nàng thực sự không được tự nhiên. “Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?” Quân Dĩ Nguy hỏi. “Ngày mai, ta giúp ngươi trị mất trí nhớ.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, miễn cho Quân Dĩ Nguy không tự mình khó xử nữa, chỉ cần Quân Dĩ Nguy trở thành Mạc Nhàn, hết thảy mọi chuyện có thể dễ dàng giải quyết, Quân Dĩ Nguy cũng không cần phải lo sợ không đâu như vậy. “Ngươi nóng lòng muốn gặp Mạc Nhàn như vậy sao? Nếu cả đời này ta đều mất trí nhớ, đời này cũng không cho Mạc Nhàn trở về thì sao?” Quân Dĩ Nguy thử hỏi, nàng cũng biết rõ ràng là mình không thể biến nhỏ thay cho Mạc Nhàn được, nhưng nàng vẫn ghen ghét Mạc Nhàn, dường như Quân Dĩ Nguy không đáng một đồng, nàng có chút không cam lòng. “Ngươi chính là Mạc Nhàn?” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói. “Vậy ngươi đối đãi với ta và nàng giống nhau sao?” Quân Dĩ Nguy hỏi. “Sẽ không, ngươi bất quá chỉ ở chung với ta mười mấy ngày qua, ta cùng Mạc Nhàn ở chung đã mấy năm, tình sâu tình cạn, tất nhiên vừa nhìn sẽ biết.” Tạ Đạo Vi nói theo sự thật, nàng cũng không thèm nói dối. “Vậy ngươi có chút tình cảm nào với ta sao?” Quân Dĩ Nguy lại hỏi. “Có lẽ có một chút.” Tạ Đạo Vi thừa nhận nói, có một chút kia, là bởi vì nàng xem Quân Dĩ Nguy là Mạc Nhàn mà đối đãi, có lẽ đây là tính cách Mạc Nhàn luôn giấu trong lòng, tuy rằng không quá dễ chịu, nhưng xác thật đại khái cũng là một phần Mạc Nhàn. Quân Dĩ Nguy nghe Tạ Đạo Vi nói như vậy, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, nàng cũng biết trông cậy vào loại tính tình cực lạnh như Tạ Đạo Vi mà có tý tình cảm với mình cũng đã được rồi, đáp án nàng muốn, đại khái cũng chỉ là như vậy. Nàng có chút tình cảm với mình, mình nên cảm thấy đủ, Quân Dĩ Nguy ý thức được suy nghĩ của mình xong, lại cảm thấy trước mặt Tạ Đạo Vi mình lại hẹn mọn đến như vậy, nghĩ đến đây, Quân Dĩ Nguy lại cảm thấy biệt nữu. “Ai quan tâm một chút tình cảm của ngươi!” Quân Dĩ Nguy rất ngạo kiều nói xong, liền rời khỏi phòng Tạ Đạo Vi. Sau khi thấy Quân Dĩ Nguy rời đi, Tạ Đạo Vi không tự giác lắc đầu một cái, sau đó tiếp tục nhìn sổ sách trong tay mình, bỏ Quân Dĩ Nguy ra khỏi đầu. Chỉ là nhìn hai ba quyển xong, nàng lại nghĩ đến Quân Dĩ Nguy lần nữa, hiện giờ tính tình Quân Dĩ Nguy có chút thất thường, đối với chuyện mất ký ức, hiển nhiên không có nóng lòng muốn khôi phục như vậy. Nghĩ đến chuyện Quân Dĩ Nguy giống như không để ý đến ký ức có mình, trong lòng Tạ Đạo Vi ít nhiều vẫn có chút bực bội. Quân Dĩ Nguy từ trong phòng đi ra thấy Bạch Thuật chuẩn bị bưng tổ yến vào phòng, Bạch Thuật thấy Quân Dĩ Nguy đi ra cũng tránh xa Quân Dĩ Nguy vài bước, là do nàng vẫn có chút sợ Quân Dĩ Nguy. Quân Dĩ Nguy liếc mắt nhìn Bạch Thuật một cái, cũng không nói gì, lập tức rời khỏi thư phòng Tạ Đạo Vi. “Tiểu thư, gần đây có một loại tổ yến mới, đặc biệt ngon, tiểu thư thử xem.” Bạch Thuật nói với Tạ Đạo Vi. Tạ Đạo Vi đem sổ sách trêи bàn chất lại, chừa ra một vị trí, Bạch Thuật nhẹ nhàng để tổ yến lên vị trí kia. Tạ Đạo Vi mở nắp, thong thả ung dung ăn. “Tiểu thư, chờ Mạc Nhàn khôi phục ký ức, người cần phải giáo huấn nàng một lần.” Bạch Thuật nói, nàng thực sự là đang muốn cáo trạng. “Sao vậy, nàng khinh ngươi?” Tạ Đạo Vi không chút để ý mở miệng hỏi. “Thật ra cũng không phải, chỉ là cảm thấy bây giờ nàng quá cao cao tại thượng, một bộ dáng không ai bì nổi, thực sự đáng ghét.” Bạch Thuật nói, nàng vậy mà động sát ý với mình, không nghĩ trước đó mình nói biết bao nhiêu lời tốt cho nàng, bạch nhãn lang. “Đổi lại là những người khác, nếu cũng như nàng, đều khó tránh khỏi sẽ cho mình rất cao.” Tạ Đạo Vi mở miệng nói, thân phận thế nữ Quân gia tôn quý, trong khoảng thời gian ngắn lại giúp tân hoàng đoạt giang sơn, võ công vô địch thiên hạ, trêи người hào quang vạn dặm, sao có thể đối đãi như người bình thường được. “Tiểu thư vậy mà để nàng cãi lại như vậy, chẳng lẽ tiểu thư thích Mạc Nhàn như vậy sao?” Bạch Thuật cực kỳ ngạc nhiên hỏi. “Ngươi nói xem?” Tạ Đạo Vi hỏi ngược lại, vốn là không thích, chỉ là bởi vì nàng không thích Quân Dĩ Nguy áp đảo mình, nhưng hôm nay, nàng phát hiện cho dù là Quân Dĩ Nguy, mình muốn chỉnh nàng cũng dễ nhưng lòng bàn tay, cũng không còn chán ghét như vậy nữa. “Ta không biết, dù sao ta cũng thích Mạc Nhàn trước kia hơn, tiểu thư vẫn là nên nhanh chóng chữa mất trí nhớ cho nàng đi.” Bạch Thuật nói, trước kia Mạc Nhàn rất dễ thân cận, Mạc Nhàn bây giờ, ngoại trừ tiểu thư ai cũng không thân cận được. Dù sao Mạc Nhàn cũng là hài tử mình nhìn lớn lên, đột nhiên lại đối với mình như người xa lạ, ai lại muốn bị ngó lơ chứ! “Cho dù nàng có khôi phục ký ức, tính tình đại khái cũng sẽ không giống quá khứ, sợ là vẫn có chút cao ngạo.” Tạ Đạo Vi nói. “Vì sao?” Bạch Thuật khó hiểu hỏi, nàng còn tưởng Mạc Nhàn khôi phục ký ức thì sẽ trở lại như cũ. Tạ Đạo Vi không có trả lời, tính tình Quân Dĩ Nguy hiện tại cao ngạo, bởi vì bản lĩnh lớn, địa vị cao, ai cũng kính nàng, sợ nàng, nàng đã nếm được hương vị trở thành thượng giả, sau khi nàng khôi phục ký ức, sao có thể hoàn toàn bỏ được. Đương nhiên, Mạc Nhàn chưa chắc hiểu đạo lý này, có khi chỉ là theo bản năng, cũng sẽ giữ lại một số lợi ích cho mình. Huống chi, tính này này có lẽ vốn dĩ do nàng giấu đi, hiện giờ lộ ra tới, cho dù có muốn hoàn toàn giấu đi nữa, cũng không phải dễ dàng như vậy. Sở dĩ Tạ Đạo Vi không nói những lời này cho Bạch Thuật, là vì trừ bỏ mình, nàng không hy vọng những người khác nhìn quá thấu Mạc Nhàn hay là Quân Dĩ Nguy, cho dù là Bạch Thuật mình yên tâm vạn lần cũng không được, đây là tư tâm của mình với Mạc Nhàn. …..//….. Mạc Nhàn: Cảm giác cả đời này đều trốn không thoát ngũ chỉ sơn của tỷ tỷ. Tạ Đạo Vi: Chính mình nuôi lớn, quá hiểu biết!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau