“Vì sao?” Quân Dĩ Nguy thấy Mạc Nhàn không trả lời, lại chất vấn lần nữa, mình mất trí nhớ hay không, đối với nàng mà nói một chút cũng đều không quan trọng sao? Ý tưởng này làm trong lòng Quân Dĩ Nguy càng thêm đau khổ.
“Xưa nay chỉ có người bệnh tìm thầy, làm gì có thầy tìm người bệnh? Nếu ngươi muốn trị, chờ xong việc ta sẽ trị cho ngươi.” So với sự phẫn nộ của Quân Dĩ Nguy, Tạ Đạo Vi bình tĩnh hơn nhiều.
Quân Dĩ Nguy nhìn Tạ Đạo Vi trả lời như không có vấn đề gì, nhưng nàng nghe vào, chính là thoái thác qua loa của Tạ Đạo Vi, khiến trong lòng nàng không có thoải mái, nhưng nàng không thoải mái thì làm được gì đây? Người này đến chuyện mình mất trí nhớ còn không thèm để ý thì sao có thể để ý chuyện mình vui vẻ hay không vui vẻ, Quân Dĩ Nguy càng nghĩ càng thấy không thoải mái.
“Trị gì mà trị, dù sao ngươi cũng không thèm để ý!” Quân Dĩ Nguy tức giận nói.
Tạ Đạo Vi nhìn Quân Dĩ Nguy tức giận, đối với một người không có ký ức về mình, tự nhiên tức giận với mình hình như không hợp lý lắm, chẳng lẽ cho dù không có ký ức, nàng vẫn để ý mình sao, Quân Dĩ Nguy hiển nhiên phản ánh ý chí Mạc Nhàn, có lẽ không như mình tưởng tượng là không quan trọng, nghĩ đến đây, Tạ Đạo Vi đột nhiên không còn để ý chuyện Mạc Nhàn quên mình như trước đó nữa.
“Chờ cứu Tạ Dĩ Quân xong, ngươi về Nam Triệu với ta, ta sẽ chữa khỏi ngươi.” Tạ Đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ty-bat-hung/1361716/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.