Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
“Điều kiện xuất binh của ta với Chu Du Nghiêu lúc trước là gì?” Mạc Nhàn hỏi, chỉ là hiện tại nàng là Quân Dĩ Nguy, đã có khí thế không giận tự uy, nàng cũng rất muốn biết, vì sao trong lòng lại muốn giúp Chu Du Nghiêu đoạt được đế vị như thế. Là một người mất trí nhớ, đối với chuyện quá khứ không biết gì cả khiến Mạc Nhàn cảm thấy không xong, rất hiển nhiên, đối với những ký ức nàng mất đi, nàng vẫn có tò mò mãnh liệt. Tâm phúc Chu Du Nghiêu nhìn người trước mắt khác xa hoàn toàn với quá khứ, hắn cũng biết chuyện Quân Dĩ Nguy mất trí nhớ, hắn thực sự rất lo lắng Quân Dĩ Nguy còn giữ đúng lời hứa năm xưa không. “Ngày đó, ngài chỉ đề ra một yêu cầu với điện hạ, đó là khi điện hạ đăng cơ xong, hạ chỉ để Nam Triệu không cần phải tiến cống vạn linh đan nữa.” Tâm phúc Chu Du Nghiêu theo thật trả lời. “Chỉ như vậy? Nguyên nhân?” Quân Dĩ Nguy nghe vậy có chút không thể tin tưởng hỏi lại, lấy thân phận hiện tại của nàng mà nhìn, quả thật là lý do nhỏ bé không đáng kể, chẳng lẽ nàng có cảm tình sâu đậm với Nam Triệu sao? Quân Dĩ Nguy đối với ký ức của mình ở Nam Triệu càng muốn biết thêm. “Từ nhỏ thế nữ đã lớn lên ở Nam Triệu, có tình cảm thâm hậu với gia chủ Nam Triệu, vì vậy mới đưa ra yêu cầu này với điện hạ.” Tâm phúc Chu Du Nghiêu suy đoán nói. “Cho nên, phái quân lính Quân gia tiếp trợ điện hạ nhà ngươi đoạt thiên hạ, chỉ vì một nữ nhân thôi sao, thật sự là có chút vớ vẩn, chẳng lẽ ngươi thấy ta mất trí nhớ, nên tùy tiện nói đại một lý do gạt ta?” Quân Dĩ Nguy mỉm cười nói, ngữ khí lại có chút lạnh lẽo, làm người ta sinh ra sợ hãi. Tâm phúc Chu Du Nghiêu cũng không ngốc, hắn biết Quân Dĩ Nguy hiển nhiên không định lấy lời hứa quá khứ đến thực hiện, bây giờ có lẽ Quân Dĩ Nguy muốn yêu cầu điện hạ phải chịu đưa ra nhiều điều kiện hơn. Đương nhiên chuyện này xem như phù hợp với thực tế, quá khứ Quân Dĩ Nguy hứa với điện hạ, xem như là hài tử nói chuyện với nhau, thực sự không đảm đương nổi. “Vậy như thế nào thế nữ mới nguyện ý xuất binh giúp đỡ điện hạ?” Tâm phúc Chu Du Nghiêu hỏi. “Bắc Nguy đất đai cằn cỗi, một chút đất tốt cũng không có, bá tánh Bắc Nguy gian khổ trăm bề, muốn ta xuất binh có thể, sau khi thành sự, phải đem năm thành Đông Hồ giao cho Bắc Nguy.” Quân Dĩ Nguy mở miệng liền muốn năm thành lân cận Bắc Nguy, đất đai phì nhiêu, thảo nguyên tươi tốt, dê bò cường tráng, đây là vì nàng là gia chủ đời kế tiếp của Bắc Nguy, cần thiết vì Bắc Nguy tranh thủ lợi ích. “Chuyện này….. Ta không thể làm chủ được, để ta về bẩm báo điện hạ xong sẽ trả lời thế nữ….” Tâm phúc Chu Du Nghiêu không dám mạo muội, chỉ có thể về xin chỉ thị của Chu Du Nghiêu. Sau khi tâm phúc Chu Du Nghiêu rời khỏi, Quân Dĩ Nguy lâm vào trầm tư, nàng biết người của Chu Du Nghiêu không dám lừa mình, nhưng chẳng lẽ mình thực sự muốn dẫn binh giúp Chu Du Nghiêu đoạt thiên hạ chỉ vì một nữ nhân thôi sao? “Tạ Đạo Vi……” Quân Dĩ Nguy vô thức đem ba chữ Tạ Đạo Vi nói ra, sau khi nàng nói ra miệng, trong lòng lại có cảm giác không thể bình tĩnh, nàng có dự cảm, những ký ức mấu chốt nàng cần có lẽ không thoát khỏi người này. Chờ nàng giúp Chu Du Nghiêu đánh thiên hạ xong, có lẽ sẽ về xem đây là nhân vật thế nào! Mười ngày sau, Chu Du Nghiêu gửi thư trả lời yêu cầu của Quân Dĩ Nguy, đồng ý giao dịch này, đối với Chu Du Nghiêu mà nói, năm thành trì đương nhiên không thể so sánh với thiên hạ, tất nhiên là thiên hạ quan trọng hơn. Đối với trả lời của Chu Du Nghiêu, Quân Dĩ Nguy cũng không có bất luận cái gì ngạc nhiên. Bất quá, sau khi Quân Dĩ Nguy và tâm phúc Chu Du Nghiêu đạt thành ước định xong, nàng cũng đồng thời muốn Chu Du Nghiêu tuân thủ lời hứa trước kia, đó là không để Nam Triệu tiến cống nữa. Vì thế cùng ngày, trong tiệc rượu của Quân gia, Quân Tiếu Cẩn cùng Quân Dĩ Nguy và chúng tướng sĩ ăn thịt uống rượu, lúc tướng sĩ vui vẻ đấu rượu hăn say hỗn loạn, Quân Dĩ Nguy cầm vò rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng lên, đi ra giữa yến tiệc, đập mạnh vò rượu xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn. Những người ở đây đang uống rượu đều bị tiếng vang thật lớn này làm giật mình, vẻ mặt khó hiểu nhìn Quân Dĩ Nguy, ngay cả Quân Tiếu Cẩn cũng khẽ nhíu mày, nhìn về phía nàng. “Tam hoàng tử là con của Quảng Lăng Vương xin ta giúp đỡ, phái binh vào nam, giúp hắn bình định, đoạt lại thiên hạ vốn thuộc về Quảng Lăng Vương, sau khi thành sự, sẽ thưởng cho Bắc Nguy năm thành Đông Hồ, ai đồng ý vào nam chinh chiến với ta?” Quân Dĩ Nguy lớn tiếng hỏi. Lúc này không khí lập tức ngưng trọng lại, dù sao Quân gia cũng có ước định với triều đình, vì triều đình trấn giữ biên cương, không tham dự sự vụ trong triều, ai trong Quân gia cũng biết đây là Tổ huấn. Hiện giờ thế nữ lại đột nhiên công khai phạm tổ quy, không biết gia chủ sẽ xử trí thế nào, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó lại nhìn Quân Tiếu Cẩn, rồi lại nhìn Quân Dĩ Nguy, hoàn toàn không có chủ ý. “Thu hồi lời nói của ngươi lại, về phòng chép cho ta ba trăm lần Tổ huấn Quân gia!” Ngữ khí Quân Tiếu Cẩn nghiêm nghị nói. “Năm đó Quân gia hứa với Cao Tổ, hiện giờ ta cũng đang giúp con cháu hắn, giúp đỡ hoàng tử thật sự bình định thiên hạ, không tính là vi phạm Tổ huấn. Hiện giờ ta chỉ báo cho tổ phụ quyết định của ta, cũng không phải xin sự đồng ý của tổ phụ, tuổi tác tổ phụ đã cao, nên phải hưởng phúc, đừng nhọc lòng sự vụ Quân gia, Quân gia sớm hay muộn cũng giao cho ta không phải sao?” Quân Dĩ Nguy cường ngạnh nói. “Ai muốn cùng nàng đi?” Quân Tiếu Cẩn hỏi, hiện giờ Quân Dĩ Nguy giống như một lưỡi dao sắc bén nhất, ai cũng không áp được nàng, chỉ có thể nhìn xem uy vọng của mình trong quân còn ít hay nhiều, còn có thể trấn được bao nhiêu người! “Sự vụ của triều đình, chúng ta vẫn nên không tham dự thì tốt hơn.” Quân Phi Dực nhanh chóng ra khuyên, hy vọng Quân Dĩ Nguy không nên phá vỡ sự cân bằng với triều đình, không sinh sự đối với bọn họ mới là tốt nhất. Quân Dĩ Nguy chỉ liếc mắt nhìn Quân Phi Dực một cái, cũng không quan tâm hắn. “Lần này nam chiến, trêи nguyên tắc tự nguyện, muốn theo ta thì cùng đi, không muốn, cùng không bắt buộc!” Quận Dĩ Nguy nói. Lúc này, các tướng sĩ trẻ tuổi sôi nổi đứng lên, ở Bắc Nguy cường giả vi tôn, Quân Tiếu Cẩn đã mất gần một thân nội lực, đã không phải là người mạnh nhất, hiện giờ mạnh nhất là Quân Dĩ Nguy, ai mạnh nhất, thì nghe theo lời người đó. Một gia chủ tuổi già sức yếu, so với với một gia chủ tương lai trẻ tuổi khí thịnh, bọn họ vẫn theo thực tế lựa chọn người sau. Những người không đồng ý đều là những tướng sĩ lớn tuổi hơn một chút, những người này lúc trẻ đi theo Quân Tiếu Cẩn đánh thiên hạ, đều xem Quân Tiếu Cẩn bình định loạn quân, đối với Quân Tiếu Cẩn bọn họ trước sau đều có ân nghĩa. Lựa chọn Quân Tiếu Cẩn và Quân Dĩ Nguy cũng chỉ ngang nhau, mỗi bên một nửa. Quân Dĩ Nguy nhìn hơn nửa tướng sĩ trẻ tuổi theo mình, hơi nhếch lên khóe miệng, những người này đủ dùng. Quân Tiếu Cẩn nhìn tất cả tướng sĩ trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng trào, đây là lựa chọn của một thế hệ Bắc Nguy, hắn biết thế cân bằng của Quân gia với triều đình sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ, trách nhiệm của hắn là kéo dài thế cân bằng càng lâu càng tốt. Nhưng hôm nay, hắn đại khái đã không có năng lực tiếp tục bảo trì thế cân bằng này, ngày này cuối cùng cũng tới. Nhìn thời gian ngắn ngủn, mà Quân Dĩ Nguy đã có uy vọng, có năng lực dẫn dắt bầy lang sói, Quân Tiếu Cẩn lại có chút thoải mái. “Đây là lựa chọn của các ngươi, bỏ đi!” Quân Tiếu cẩn ngồi xuống, nháy mắt già đi không ít, bởi vì hắn biết, thời đại thuộc về hắn đã qua đi. Những tướng sĩ tuổi lớn hơn nhìn lão chủ soái thỏa hiệp, có chút xúc động, nhưng cũng chỉ có thể buồn đầu uống rượu. Mấy ngày sau, Quân Dĩ Nguy chỉnh đốn tướng sĩ trẻ tuổi xong, liền xuất binh nam chiến.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau