Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
“Ta cùng ăn cơm với tỷ tỷ.” Mạc Nhàn nhanh chóng ngồi đối diện Tạ Đạo Vi, chuẩn bị cùng ăn cơm với Tạ Đạo Vi. Tạ Đạo Vi không phản ứng nàng, cũng không có xua đuổi nàng, Mạc Nhàn biết giống như trước đây, có nghĩa là Tạ Đạo Vi ngầm đồng ý, đều này làm cho trong lòng Mạc Nhàn cực kỳ vui vẻ. Mạc Nhàn chờ Tạ Đạo Vi động đũa xong, nàng mới động đũa, sau khi nàng ăn vào, mới phát hiện thức ăn này là dược thiện lần trước nàng ăn ra máu mũi. Mạc Nhàn chỉ thoáng do dự một chút, liền cầm lấy đũa, không kiêng nễ gì gắp ăn, đây là bữa cơm đầu tiên sau một năm với Tạ Đạo Vi, cho dù có là độc dược, nàng vẫn lựa chọn ăn vào, huống chi chỉ là chảy chút máu mũi, cũng không có gì ghê gớm, hơn nữa đồ ăn của Tạ gia cũng thực sự rất ngon, Bắc Nguy toàn thịt mỡ, so với đồ ăn tinh xảo thế này thực không có cửa so. Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn ăn đến cực ngon, thầm nghĩ Mạc Nhàn đã là thế nữ Bắc Nguy, tính xấu ham ăn này vẫn còn chưa chừa, biết rõ ăn bổ dưỡng như vậy cho dù không chảy máu mũi khí huyết cũng sẽ nóng, cực kỳ khó chịu, còn dám ăn không tiết chế như vậy nữa. Mạc Nhàn ăn đến no nê, nhìn lên thấy Tạ Đạo Vi đang nhìn mình, Mạc Nhàn liền có chút ngượng ngùng mỉm cười, thầm nghĩ nhất định là Tạ Đạo Vi cho rằng mình thực tham ăn, người ta là nhất thời vui vẻ vì có thể được ăn cùng với Tạ Đạo Vi được không, tuy rằng đúng thật là đồ ăn này rất ngon, mà dù sao nói cái nào cũng được. Tạ Đạo Vi nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc của Mạc Nhàn, thầm nghĩ, đứa ranh này sau khi đi Bắc Nguy một chút cũng không thay đổi, vẫn là tính tình đáng chết này. Nhưng Mạc Nhàn vẫn là Mạc Nhàn quen thuộc, tâm tình Tạ Đạo Vi cảm thấy có chút nhẹ nhàng, còn có chút sung sướиɠ, đương nhiên Tạ Đạo Vi cũng sẽ không đem cảm xúc này biểu hiện ra ngoài, chỉ biểu hiện ra bộ dáng ghét bỏ như cũ. Ánh mắt ghét bỏ của Tạ Đạo Vi kia đối với Mạc Nhàn mà nói cũng quen thuộc, quen thuộc đến mức làm Mạc Nhàn cảm thấy thực ngọt ngào, loại tâm tình ngọt ngào này đột nhiên lại chìm xuống dưới khi Mạc Nhàn chợt nghĩ đến chuyện Tạ Đạo Vi muốn đại hôn, nàng nhìn Tạ Đạo Vi, muốn mở miệng hỏi Tạ Đạo Vi về chuyện hôn sự, nhưng cũng không dám hỏi ra khỏi miệng. Giống như không tìm được bất cứ lời ngăn cản nào, cũng sợ hãi Tạ Đạo Vi sẽ khẳng định, nàng cũng không muốn tiếp thu sự thật, chỉ có thể làm ra vẻ không có việc gì đặc biệt ăn nhiều hơn. “Ngươi thế nào lại giống như ăn xin, không biết còn tưởng rằng Bắc Nguy không cho ngươi ăn cơm.” Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn ăn uống cực ngon, sắp quét hết một bàn đồ ăn, liền độc miệng nói, đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Đạo Vi chủ động nói chuyện trước với Mạc Nhàn kể từ lúc Mạc Nhàn quyết định rời đi. Đương nhiên, nàng cũng sẽ không thừa nhận là do nàng lo lắng Mạc Nhàn ăn nhiều, sợ chảy máu mũi. “Uhm, đồ ăn Bắc Nguy quá ngán, một chút cũng không ngon, vẫn là đồ ăn Nam Triệu tinh xảo lại ngon miệng, dược thiện mà cũng làm đến ngon như vậy.” Mạc Nhàn gật đầu nói, kỳ thật trong lòng nàng vẫn nghĩ Tạ Đạo Vi có khả năng sẽ đại hôn, cực kỳ khó chịu, vì khó chịu không biết làm thế nào, chỉ có thể dựa vào chuyện ăn uống, muốn giải quyết một chút khó chịu kia. Nói thế nào Tạ Đạo Vi cũng coi như là nhìn Mạc Nhàn lớn lên, đương nhiên nàng cũng nhận thấy được cảm xúc của Mạc Nhàn có chút không thích hợp, đại khái cũng đoán được nguyên nhân, nàng cũng có chút ngạc nhiên, Mạc Nhàn vậy mà nhịn được, không hỏi mình, thật ra nàng lại tò mò, rốt cuộc Mạc Nhàn có thể nhịn được đến khi nào. “Vậy cũng trùng hợp, mấy ngày nữa đại hôn, ngươi có thể ăn thoải mái.” Ngữ khí Tạ Đạo Vi nhàn nhạt cố ý lên tiếng, Mạc Nhàn không dám đụng vào đề tài này, muốn kéo dài một khắc thì nàng càng không muốn buông tha nàng, cố ý đâm vào khó chịu trong lòng Mạc Nhàn. Mạc Nhàn nghe Tạ Đạo Vi vừa nhắc tới hai chữ đại hôn, tâm trạng ăn uống không còn một chút, động tác gắp đồ ăn cũng khựng lại rõ ràng. “Ai đại hôn?” Mạc Nhàn cố gắng xả ra một nụ cười, cười đến cực kỳ miễn cưỡng hỏi. “Ngươi nói đi?” Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn rõ ràng là đang cười, nhưng giống như sắp tới sẽ khóc ra tới nhướng mày hỏi, trong lòng nàng chung quy vẫn cảm thấy có chút hả giận cùng khuây khỏa. Cổ tức giận này đã nghẹn trong lòng nàng lâu lắm, nàng đã từng cho rằng không cần tức giận với Mạc Nhàn, bởi vì tức giận có nghĩa là để ý, nàng không muốn mình lại bị Mạc Nhàn tiếp tục phụ tâm ý của mình. Nàng cảm thấy thời gian qua lâu rồi, người này sẽ hoàn toàn bị quên đi, nhưng là đã hơn một năm, nàng phát hiện mình vẫn không có cách nào không thèm để ý, không có cách nào không tức giận, vẫn là rất quan tâm đến. Đặc biệt là lúc Mạc Nhàn khoe khoang nàng ở Bắc Nguy rất được hoan nghênh, Tạ Đạo Vi kiềm nén tức giận hồi lâu rốt cục bạo phát, nàng không thể không thừa nhận bản thân mình để ý, phải thừa nhận nàng là cực kỳ để ý đến. Tạ Đạo Vi vẫn luôn cho rằng mình là một người nhạt nhẽo, nhưng trong một khắc đó, cảm xúc nàng bộc phát đến mức bản thân nàng đều cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên. Sau khi thản nhiên tiếp thu cảm xúc chân thật của nội tâm xong, mới cố ý để Bạch Thuật nói cho Mạc Nhàn, tháng sau nàng đại hôn. “Hẳn là không phải tỷ tỷ đi, dù sao cũng không có người xứng đôi với tỷ tỷ.” Ngữ khí Mạc Nhàn cũng rất miễn cưỡng nói, theo bản năng nàng lựa chọn lảng tránh, bởi vì quá để ý, nên nàng thực không dám chấp nhận đáp án cực kỳ không tốt kia. Nghĩ đến chuyện có người có được Tạ Đạo Vi, nàng ghen ghét đến độ muốn điên rồi, nàng sợ nếu nàng biết được người đó là ai, nàng sẽ nhịn không được mà chém chết người kia! “Không cần xứng đôi, chỉ cần nghe lời là được.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, chỉ cần nghe lời sẽ không tùy tiện rời đi. Mạc Nhàn biết, từ rất lâu trước kia, Tạ Đạo Vi đã từng nói như vậy. “Tỷ tỷ không nên tùy tiện gả cho người nào đó, hẳn là nên lựa chọn một người mình yêu thích, quen thuộc, người hiểu tận gốc rễ mới phải.” Mạc Nhàn chỉ thiếu nước đem tên mình nói ra thôi. “Không cần, loại người này dễ cậy sủng mà kiêu, hơn nữa chưa chắc đã xem ta là nhất, chỉ biết lãng phí tình cảm của ta.” Tạ Đạo Vi một lời từ chối. “Tỷ tỷ…..” Mạc Nhàn vừa nghe, đôi mắt đỏ lên, mũi của chua xót cực kỳ, nước mắt cũng nhịn không được mà rơi xuống, chính vì lựa chọn trước kia, nàng phát hiện mình không còn lời nào để nói. Giờ khắc này, nàng thật sự rất khó chịu, bởi vì nàng không biết nên làm gì để ngăn cản đại hôn của Tạ Đạo Vi, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thật đau lòng. Tạ Đạo Vi nhìn thấy vậy, thoáng mềm lòng một chút, cũng không tiếp tục nói ra mấy lời làm Mạc Nhàn khó chịu hơn. “Tuy rằng ta không thể bên cạnh ngươi, nhưng ngươi vẫn luôn ở trong lòng ta.” Chờ thêm một lúc, Mạc Nhàn nhịn không được nói với Tạ Đạo Vi. “Quan trọng không phải là nói cái gì, mà là làm cái gì.” Tạ Đạo Vi nghe Mạc Nhàn nói, trong lòng cũng có chút khó chịu, ném xuống những lời này xong, liền đứng dậy rời đi. Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi đột nhiên lại xa cách, nhìn nàng rời đi một nước, Mạc Nhàn ngồi đơ ở bàn ăn, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống. Bạch Thuật nhìn Mạc Nhàn, lại nhìn bóng dáng tiểu thư nhà mình, không khỏi thở dài. “Nàng ở đó khóc đến rất thương tâm.” Bạch Thuật nói với Tạ Đạo Vi. “Thì làm sao?” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt hỏi ngược lại, chẳng lẽ còn muốn mình đi dỗ nàng? “Không có sao….” Nàng chỉ cảm thấy cuối cùng tiểu thư nhà mình vẫn sẽ mềm lòng. Mạc Nhàn khóc một lát xong, nhanh chóng lau nước mắt, ổn định lại cảm xúc của mình xong, lại không cần mặt mũi chạy tới thư phòng tìm Tạ Đạo Vi, dù sao nàng cũng không muốn lãng phí bất luận chút thời gian nào để ở cùng một chỗ với Tạ Đạo Vi. Nhưng dù sao cũng là vừa mới khóc xong, đôi mắt của nàng vẫn còn đỏ ửng. “Tỷ tỷ đang xem sách gì vậy?” Mạc Nhàn hỏi, nàng muốn Tạ Đạo Vi trò chuyện với mình, Tạ Đạo Vi nói mấy lời độc địa, nàng đều chấp nhận được, chỉ cần Tạ Đạo Vi để ý đến mình là được. Tạ Đạo Vi nâng đầu liếc mắt nhìn nhìn Mạc Nhàn một cái, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Mạc Nhàn. “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Tạ Đạo Vi nhướng mày hỏi, giống như bất mãn vì bị quấy rầy. “Ta muốn ngươi bồi ta.” Đây là lời khí phách nhất Mạc Nhàn có thể nói với Tạ Đạo Vi, cũng là lời nói chân thật nhất, giờ khắc này ánh mắt Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi chân thành tha thiết, vì thời gian nàng ở Nam Triệu thật sự là quá ngắn ngủi. Tạ Đạo Vi bị Mạc Nhàn vừa lộ liễu lại vừa chân thành nói như vậy, trong lòng chấn động, đột nhiên cũng mềm xuống. “Vì cái gì ta phải bồi ngươi?” Tạ Đạo Vi hỏi ngược lại. “Không có vì cái gì, ta chỉ là hy vọng ngươi cùng chơi với ta, ta quá nhớ ngươi, không lúc nào không nhớ đến ngươi, cho dù là bây giờ, ngươi ở bên cạnh ta, ta vẫn còn nhớ ngươi, cũng sợ càng về sau sẽ càng nhớ ngươi.” Mạc Nhàn lại nói lần nữa, đại khái là nàng sợ sau này không có cơ hội nói, cho nên lần này Mạc Nhàn không chút nào che dấu tâm ý của mình với Tạ Đạo Vi. Cũng có lẽ do việc đại hôn của Tạ Đạo Vi kϊƈɦ thích, trong lòng Mạc Nhàn vẫn còn muốn tranh một chút vị trí nhỏ trong lòng Tạ Đạo Vi, cơ hồ là nàng làm theo bản năng. Mấy lời này của Mạc Nhàn quả thật có chút lộ liễu, làm Tạ Đạo Vi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau