Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
“Để ta xem xem, nàng viết cái gì.” Bạch Thuật nói xong, liền mở phong thơ của Mạc Nhàn gửi Tạ Đạo Vi ra, sau đó đọc ra thành tiếng, đọc được mấy bức, đột nhiên vỗ đầu. “Ai nha, quên mất phòng bếp còn đang chưng tuyết yến cho tiểu thư, ta đi phòng bếp mang đến.” Bạch Thuật mở thư ra xong hết giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì quan trọng xong, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi thư phòng, muốn đi phòng bếp lấy đồ bổ cho Tạ Đạo Vi. Sau khi Bạch Thuật rời khỏi, Tạ Đạo Vi buông quyển sách trêи tay xuống, chút tâm tư của Bạch Thuật kia làm sao nàng không biết. Tạ Đạo Vi thầm nghĩ, nếu Bạch Thuật hao tổn tâm huyết như vậy muốn cho mình xem, vậy mình tạm thời không lãng phí dụng tâm của nàng, trước mắt đọc một cái. Lúc này Tạ Đạo Vi mới cầm lấy mấy bức thư đã mở ra, nhanh chóng đọc lên. Mấy tin này của Mạc Nhàn đều đơn giản nói đại khái có mấy điểm, mỗi bức đều sẽ viết rằng nhớ Tạ Đạo Vi, sau đó lại kể lễ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi râu ria của nàng, hoặc nói về sự khác nhau của dân tình Bắc Nguy với Nam Triệu, đôi lúc lại nói về võ công tiến bộ, rồi mắng chửi Quân Tiếu Cẩn linh tinh. Kỳ thật mới đọc ba bốn bức, Tạ Đạo Vi cũng đã đoán được đại khái nội dung của những bức chưa đọc rồi, cảm thấy không cần phải xem nữa, nhưng nàng vẫn là xem hết trơn. Quả nhiên là giống với suy đoán của mình, toàn là mấy chuyện nhàm chán như nàng xem sổ thu chi, Tạ Đạo Vi thực sự ghét bỏ mấy tin này. Tạ Đạo Vi xem xong, đem trình tự thư để lại như cũ, giống như là nàng không hề động qua, để lại trêи bàn, sau đó lấy sách của mình tiếp tục đọc. Đại khái là khoảng nửa canh giờ sau, Bạch Thuật bưng một chén tuyết yến chưng tiến vào, rõ ràng là chén đồ bổ này lúc nàng đi đến phòng bếp mới kêu người làm. “Tiểu thư, ăn trước đi rồi hãy đọc sách.” Bạch Thuật đem tuyết yên chưng đưa đến trước mặt Tạ Đạo Vi, sau đó tiếp tục nhìn phong thư chỉnh tề đặt ở một bên, giống như là chưa từng có động qua, bất quá nàng biết chắc chắn là tiểu thư đã đọc xong hết rồi, nàng có nhìn thấu cũng không nói ra. Tạ Đạo Vi không nói cái gì, chỉ tiếp nhận chén tuyết yến chưng trong tay Bạch Thuật, thong thả ung dung ăn từng muỗng. Nhân lúc Tạ Đạo Vi ăn, Bạch Thuật cầm mấy bức thư lên đọc, sau lại không có hứng thú xem tiếp. Thư Mạc Nhàn gửi có mấy nội dung lập đi lập lại hoài, đơn giản là nhớ tiểu thư, cầu tha thứ, sau đó nói đông nói tây cho đủ số lượng từ, không hề có đầu đuôi gì cả, nói chung nội dung chỉ có thể nói là thảm đến nổi không nỡ nhìn. “Mạc Nhàn viết mấy cái này chắc cũng là vắt hết đầu óc, viết thật quá kém, uổng cho nàng ở Tạ gia chúng ta đọc sách viết chữ nhiều năm như vậy!” Bạch Thuật đem mấy bức thư để vào hộp gỗ, đặt lại kệ sách xong đúng trọng tâm đánh giá nói. Duy nhất có một chỗ đáng khen là một lòng nhớ tiểu thư, chủ đề chỉ có một. Đại khái có thể khái quát tất cả bằng một câu: Bây giờ nàng có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng cho dù có nhiều thế nào, làm chuyện gì, nàng cũng sẽ nhớ đến tiểu thư. “Một người ngoài mà thôi, ngươi để bụng như vậy làm gì? Về sau ít nhắc đến nàng lại trước mặt ta.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói. Bạch Thuật vừa nghe, thầm nghĩ không đúng, để bụng không phải chính là tiểu thư mình sao, nàng cảm thấy tiểu thư tức giận lớn như vậy, là do quá để ý đến chuyện Mạc Nhàn phụ lòng tin. “Vâng.” Bạch Thuật cung kính trả lời. Bắc Nguy, Mạc Nhàn vui vẻ ngập trời khi nhận được cha nàng gửi tin tới. Chỉ là trong thư chỉ ngắn ngủn một câu, Tạ gia đều tốt, đại tiểu thư cũng khỏe mạnh như thường. Trong lòng Mạc Nhàn cực kỳ mong chờ, vất vả lắm mới chờ được bức thư trả lời, mà chỉ nói ngắn ngủn một câu cho có lệ như vậy, Mạc Nhàn đếu sắp xù lông. Mạc Tử Sinh đáng chết này, bản thân vui vẻ sung sướиɠ, thì không màng đến mình tương tư thành bệnh sao? Sớm biết vậy đã không thế hắn tới đây chịu khổ rồi, ruột đều hối hận xanh mét. Tuy rằng trong lòng Mạc Nhàn mắng Mạc Tử Sinh vô số lần, nhưng thật ra Mạc Nhàn cũng biết, muốn cho Mạc Tử Sinh kể về mấy chuyện hằng ngày của Tạ Đạo Vi xác thật là khó xử hắn. Dù sao phủ của cha nàng cũng cách khá xa phủ Tạ Đạo Vi, hơn nữa Tạ Đạo Vi đối với cha nàng cũng không phải là gặp thường xuyên, đừng nói mười ngày, có khi một tháng cũng chưa chắc gặp được một chút. Mạc Tử Sinh muốn biết được Tạ Đạo Vi làm cái gì hằng ngày, cũng là có lòng mà không có sức. Mạc Nhàn biết người tốt nhất biết rõ, đó chính là Bạch Thuật đi theo bên cạnh Tạ Đạo Vi mỗi ngày, nếu Bạch Thuật chịu viết một chút tin của Tạ Đạo Vi gửi cho mình thì không còn gì tốt hơn. Nghĩ đến chuyện Bạch Thuật ở bên cạnh Tạ Đạo Vi mỗi ngày, trong lòng Mạc Nhàn vừa hâm mộ vừa ghen ghét, sau đó lại là rất nhiều khổ sở, nhưng đường đi là mình chọn, trừ bỏ chuyện nuốt khó chịu vào bụng, Mạc Nhàn cũng không có cách nào. Tuy rằng Mạc Nhàn biết Bạch Thuật chắc chắn cũng sẽ tức giận mình, chưa chắc đồng ý viết tin về Tạ Đạo Vi cho mình, nhưng tóm lại cũng phải thử một chút. Vì thế Mạc Nhàn lập tức mài mực, bắt đầu viết thư cho Bạch Thuật, lấy lòng nịnh nọt, vấn đề là Bạch Thuật cũng không dễ lấy lòng, Mạc Nhàn dùng hết bản lĩnh cũng chỉ được có một trang, mỗi lần viết thư cho Tạ Đạo Vi, cũng không quên viết thư cho Bạch Thuật. Nam Triệu Bắc Nguy, một trời nam, một đất bắc, khoảng cách xa như vậy, bồ câu đưa tin quá nhiều, đều mệt chết vài con, Mạc Nhàn lại sắp bắt đầu trở thành người dưỡng bồ câu đưa tin chuyên nghiệp. Bạch Thuật cũng bắt đầu thường xuyên nhận được thư Mạc Nhàn gửi, từ không phiền đến phiền, đến mức lười không muốn quan tâm Mạc Nhàn, những thư sau này nhận được, đều để ở một bên không thèm xem. Bất quá Mạc Nhàn vẫn rất có nghị lực, mặc dù trước giờ Bạch Thuật chưa từng gửi thư cho nàng, nhưng là nàng trước sau như một vẫn gửi thư cho Bạch Thuật, chưa từng gián đoạn. Lại nói, sau khi Mạc Nhàn thắng tỷ thí xong, đại đa số thái độ người ở Bắc Nguy đối với nàng đã có cải thiện, thân thiện cung kính hơn rất nhiều, đặc biệt là những người bị nàng đánh bại ngày đó, thái độ càng cung kính hơn. Trong lòng Mạc Nhàn thầm nghĩ, đúng là ở Bắc Nguy, đơn giản mà thô bạo, chỉ cần mạnh là nói chuyện được rồi. Sau luận võ, Quân Tiếu Cẩn không chỉ dạy nàng võ công, cũng bắt đầu dạy nàng binh pháp, sau đó Mạc Nhàn phát hiện, so với học binh pháp, vẫn là luyện võ đơn giản hơn. Luyện võ, nàng đã nắm được bí quyết, càng luyện càng thuận tay, tuy rằng nàng vẫn luôn đánh không lại Quân Tiếu Cẩn, làm nàng rất hoài nghi nhân sinh, nhưng là nàng có thể cảm giác được bản thân mình mạnh lên từng chút một, có thể tiếp được nhiều chiêu của Quân Tiếu Cẩn hơn. Học binh pháp, đối với Mạc Nhàn mà nói, quá phí não, nàng vẫn luôn rất lười động não. Một ngày như vậy đối với Mạc Nhàn mà nói, quả thật là tra tấn vô cùng, nàng cảm thấy sống một ngày dài bằng một năm, nhưng nàng lại mặc kệ thể xác vất vả bao nhiêu, cũng không bạc đãi tinh thần của mình. Mỗi ngày nàng cũng dành hết khả nàng tranh thủ lúc rảnh rỗi viết thư, lại làm đồ ăn ngon tự đãi mình, trước mắt khả năng nấu nướng của Mạc Nhàn cũng đã tiến bộ không ít. Đại khái sau năm tháng, Mạc Nhàn nhận được thư Mạc Tử Sinh gửi. Mạc Nhàn nhìn nội dung trong thư, tâm tình cực kỳ kϊƈɦ động, thậm chí tay cũng run lên. “Phu nhân đã bình an sinh ra một hài tử, tạm thời kêu là Tạ Dĩ Quân. Cha vẫn luôn hổ thẹn với ngươi, biết người vẫn luôn nhớ đến đại tiểu thư, một lòng muốn về Nam Triệu, ta đã thương lượng với phu nhân, phu nhân cũng đã đồng ý, nếu Dĩ Quân thích hợp tập võ, chờ hắn lên mười tuổi, sẽ đưa hắn về Quân gia, sau khi hắn có thể tiếp quản Quân gia xong, ngươi liền có thể trở về Nam Triệu.” Nguyên bản Mạc Nhàn không biết ngày về, rốt cuộc nhận được đáp án chính xác, sao nàng có thể không kϊƈɦ động được, chỉ hy vọng đứa nhóc kia ngàn vạn lần đừng như cha của nàng, không có khả năng tập võ, tốt nhất cũng là thiên phú kinh người đi! Nhưng mà phải đợi tận mười năm nữa sao, ngẫm lại Mạc Nhàn cảm thấy mười năm thật sự quá lâu, quá gian nan, nhưng tóm lại vẫn là có hy vọng. Mạc Nhàn nhận được tin xong, ở trong phòng của mình đi tới đi lui, tâm tình cực kỳ kϊƈɦ động, làm sao cũng không bình phục được, nàng hận mình không thể ngủ một giấc tỉnh dậy đã là mười năm sau đi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau