Chương trước
Chương sau
Mạc Nhàn rời khỏi phủ Tạ Đạo Vi xong, liền đi tìm Tam hoàng tử bệnh sắp chết kia, trước khi nàng rời khỏi Tạ gia, nàng vẫn muốn làm chút chuyện cho Tạ Đạo Vi.
Nói đến Chu Du Nghiêu, sau khi được Tạ Đạo Vi trị liệu, vẫn là có chút hiệu quả, thân thể so với lúc mới đến tốt hơn không ít, chỉ là hắn không thể để lộ chuyện bệnh tình mình chuyển biến tốt đẹp ra tới, chỉ có thể giả vờ bệnh đang nghiêm trọng hơn, hắn hy vọng Tạ gia cho hắn một viên đan dược giả chết, lừa gạt Ngô Tân Nông, chỉ là Tạ gia chưa chắc sẽ đồng ý.
Mạc Nhàn đột nhiên đi đến, vẫn làm cho Chu Du Nghiêu cảm thấy kinh ngạc.
“Ngươi muốn sống đúng không?” Mạc Nhàn hỏi.
Chu Du Nghiêu nhìn đôi mắt Mạc Nhàn khóc đến sưng đỏ, không có trả lời, chỉ là liều mạng ho khan.
“Đừng giả vờ, ta biết ngươi khỏe hơn trước đó rất nhiều, chỉ muốn lừa gạt Ngô đại nhân thôi. Chỉ cần ngươi muốn sống, ta sẽ giúp ngươi sống, còn có thể giúp ngươi lên làm hoàng đế.” Mạc Nhàn đi thẳng vào vấn đề, nàng mặc kệ Quân gia với Tạ gia có gia quy là không nhúng tay và chuyện tranh đấu triều đình, nàng hy vọng Chu Du Nghiêu có thể lên làm hoàng đế.
“Ta tất nhiên là muốn sống, ngươi định giúp ta như thế nào, vì sao lại muốn giúp ta?” Chu Du Nghiêu hỏi, nếu Mạc Nhàn nguyện ý hỗ trợ, hơn nữa Mạc Nhàn lại nắm giữ Quân gia, như vậy mình sẽ khác hiện tại.
“Ta đưa ngươi về Quân gia, độc trêи người của ngươi ta có thể giúp ngươi giải, ta cũng không yêu cầu ngươi cái gì, điều kiện duy nhất là, nếu sau này ngươi lên làm hoàng đế, không để cho Tạ gia tiến cống vạn linh đan nữa, đây là điều kiện duy nhất.” Ngữ khí Mạc Nhàn cực kỳ nghiêm túc nói, nàng cũng chẳng quan tâm như vậy là bất nghĩa với Quân gia.
“Chỉ như vậy?” Chu Du Nghiêu không nghĩ đến điều kiện của Mạc Nhàn lại đơn giản như thế.
“Đúng vậy, Tạ Đạo Vi là người ta thích, cái gì nàng cũng không thiếu, chuyện ta có thể làm vì nàng, cũng chỉ có chuyện này.” Mạc Nhàn lại có chút muốn khóc nói, bởi vì nàng biết Tạ Đạo Vi sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình. Mạc Nhàn cố gắng nhịn xuống, nàng biết mình đã là một người trưởng thành, nàng cũng không có cách nào trở về những ngày quá khứ không lo không nghĩ, nàng cũng muốn giống như Tạ Đạo Vi, là một người trầm ổn, đối mặt với tất cả mọi chuyện điều có thể thản nhiên.
Chu Du Nghiêu nhìn đôi mắt đen nhánh của Mạc Nhàn, đôi mắt kia sáng ngời như phóng ra ánh sáng, đột nhiên có chút hâm mộ Tạ Đạo Vi khi được Mạc Nhàn thích, đương nhiên, những cảm xúc này đối với Chu Du Nghiêu mà nói đều là quá xa xỉ.
“Nếu ta có thể sống, có thể lên làm hoàng đế, ta sẽ đáp ứng ngươi.” Chu Du Nghiêu không chút do dự đồng ý, đây đối với hắn mà nói là giao dịch quá hời.
“Ngươi nhớ kỹ lời hứa hẹn với ta hôm nay, ta sẽ cứu ngươi.” Mạc Nhàn bình tĩnh nói với Chu Du Nghiêu.
“Cảm ơn!” Rõ ràng đối phương chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi, nhưng trong lòng Chu Du Nghiêu không biết thế nào, có cổ cảm giác mãnh liệt, hắn cảm thấy nàng có thể giúp mình.
“Ta đi sắp xếp một chút.” Mạc Nhàn nói xong liền rời khỏi phòng Chu Du Nghiêu.
Mạc Nhàn rời khỏi phòng Chu Du Nghiêu xong, đi đến phòng cha nàng.
“Nhàn nhi, ngươi thực sự không cần như thế.” Quân Tử Mạc đang muốn tìm Mạc Nhàn, Mạc Nhàn đã đi đến rồi.
“Kỳ thật, ngươi là hy vọng ta trở về đi?” Mạc Nhàn mở miệng hỏi.
“Có đôi khi, ta cảm thấy ngươi không nên mai một thiên phú của mình, ta vẫn luôn chưa nói với ngươi, ta thực sự cực kỳ cực kỳ hâm mộ thiên phú của ngươi. Nhưng là ta biết, điều mỗi người mong muốn là không giống nhau, chí của ngươi không ở Quân gia, ta không nên ích kỷ đem trách nhiệm thuộc về mình ngang ngạnh đẩy cho ngươi, ngươi có nhân sinh của chính mình.” Quân Tử Mạc nói thật, nội tâm hắn đúng thật là có mong chờ Mạc Nhàn trở về Quân gia, nhưng không muốn miễn cưỡng ý nguyện của Mạc Nhàn cũng là thật, cho nên nội tâm hắn cũng mâu thuẫn.
“Vừa rồi ta ở phủ của Tạ Đạo Vi, nghiêm túc nghĩ đến, ta về Quân gia, xác thật nguyên nhân lớn nhất là bởi vì ngươi, ta đã hứa với nương sẽ chăm sóc ngươi, bất quá, đây là lần cuối cùng, sau này, ngươi không còn là trách nhiệm của ta nữa. Nhưng ta cũng không thuần túy là bởi vì ngươi, lúc đi hắc ngục lâm, gặp Quỷ Bà Bà và lúc nhìn thấy Quân Tiếu Cẩn, liền biết mình còn rất yếu, yếu đến mức không thể bảo hộ được người mình để ý, cho nên ta muốn trở nên mạnh hơn nữa. Tạ Đạo Vi đã nói, chỉ có kẻ mạnh mới có thể thắng, mới có thể được tôn trọng, ta không muốn là kẻ yếu mãi. Từ nhỏ ta không có chí hướng gì quá lớn, nhưng có thể nói tâm nguyện muốn mạnh hơn Tạ Đạo Vi từ trước đến giờ là không hề hay đổi, ý niệm này vẫn luôn rất mạnh mẽ, chưa từng bởi vì thích nàng mà nhạt hơn chút nào.” Mạc Nhàn nói với Quân Tử Mạc.
Đây xác thật là ý tưởng chân thật nhất của Mạc Nhàn, nàng biết tất cả chấp niệm đều không phải tự nhiên mà xuất hiện, khi còn nhỏ, nàng bị Tạ Đạo Vi khi dễ không thể phản kháng để lại bóng ma, cho dù bây giờ nàng biết những chuyện khi đó Tạ Đạo Vi làm đại đa số là vì muốn tốt cho mình. Nàng cũng nhớ rõ lần đầu tiên tỷ thí với Tạ Chương, nàng đánh không lại Tạ Chương, bị Tạ Chương nhục nhã và phẫn nộ khi đạp chân lên người, còn hứa hẹn ra mặt cho Thủy Hương, muốn chém cánh tay Tạ Chương, lại không đánh lại Tạ Đạo Vi mà không thể làm gì được. Tuy rằng bây giờ đối với Mạc Nhàn mà nói, những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, nhưng cảm giác khi đó, Mạc Nhàn chưa từng quên. Nàng thích Tạ Đạo Vi, càng thích, thì cảm giác muốn trở nên mạnh hơn càng mãnh liệt, nàng cũng cảm thấy, Tạ Đạo Vi là thích người mạnh.
Kỳ thật, nàng biết chuyện ở lại bên người Tạ Đạo Vi hay mất đi Tạ Đạo Vi, cũng không quan trọng, nhưng nàng sợ nàng không thể kiên trì với quyết định của mình, đó mới là quan trọng.
“Ngươi thật sự phải về Quân gia sao?” Quân Tử Mạc lại hỏi.
Mạc Nhàn gật đầu, nàng áp không được chua xót, trong lòng vẫn còn khó chịu, lại đỏ hốc mắt lần nữa.
“Trước khi rời khỏi Tạ gia, ta hy vọng ngươi giúp ta một việc, cứu sống Chu Du Nghiêu giúp ta.” Mạc Nhàn nói với Quân Tử Mạc.
“Quân gia và Tạ gia đều không tham dự việc triều chính, nếu không Tạ Đạo Vi cũng sẽ không lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, Nhàn nhi, việc này tốt nhất chúng ta vẫn không nên ra tay!” Quân Tử Mạc không đồng ý nói.
“Việc này không liên quan đến Tạ gia, đây là ý nguyện cá nhân của ta. Ta hy vọng Chu Du Nghiêu làm hoàng đế, cho dù chỉ là một phần vạn khả năng.” Ngữ khí Mạc Nhàn cực kỳ kiên định nói.
“Lý do?” Quân Tử Mạc không giải thích được nếu Chu Du Nghiêu làm hoàng đế thì có liên quan gì tới Mạc Nhàn.
“Ta không hy vọng Tạ Đạo Vi lại dùng máu điều chế vạn linh đan!” Mạc Nhàn trực tiếp trả lời.
“Lý do duy nhất ngươi muốn trở về Quân gia chỉ là vì cái này đi, ngươi không thể nhúng tay vào việc này, sẽ mang đến họa diệt tộc cho Quân gia. Quân gia nếu nhúng tay vào việc triều đình, xác thật Chu Du Nghiêu sẽ có cơ hội rất lớn lên làm hoàng đế, nhưng cho dù Quân gia làm việc cho hắn, khi hắn bước lên đế vị, sau này chưa chắc sẽ đối tốt với Quân gia, ngược lại còn đề phòng kiêng kị Quân gia, hậu họa vô cùng!” Ngữ khí Quân Tử Mạc mãnh liệt phản đối.
“Cha, ta cũng không tin, không nhúng tay vào việc triều đình thì triều đình sẽ không kiêng kị Quân gia nắm mấy vạn thiết kỵ binh? Nếu thật sự không kiêng kị, vì sao Quân gia lại bị điều đến nơi khổ hàn, một tất đất trồng trọt cũng không có, còn không phải là vì triều đình kiêng kị thiết kỵ Quân gia, tiến hành khắc chế sao? Cho dù hoàng đế này không kiêng kị, thì những người sau thế nào? Ngươi cũng có thể đảm bảo gia chủ Quân gia sau này sẽ không có dị tâm sao?” Tạ Đạo Vi cho nàng xem tài liệu Quân gia, Mạc Nhàn xác thật nhìn ra được, sớm muộn gì triều đình với Quân gia cũng sẽ rơi vào căng thẳng, Quân gia có cẩn thận như vậy cũng không để làm gì.
Tạ gia với Quân gia không giống nhau, tuy rằng Nam Triệu lệ thuộc triều đình mấy trăm năm nhưng trạng thái vẫn là tự trị, cho nên Tạ gia không tham dự việc triều đình, đúng là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng là Bắc Nguy Quân gia, Tây hầu Vương gia, thậm chí Đông nhiên Sở gia, nhìn như rất tốt thật ra lại đang kiềm chế lẫn nhau, chỉ là triều đình chưa bao giờ yên tâm cả.
“Chuyện về sau, chúng ta không quản đến. Nhưng ít nhất là hiện tại Quân gia và triều đình không có việc gì, chúng ta không thể mở đầu được!” Quân Tử Mạc vẫn rất quan tâm đến hưng suy của Quân gia, bất quá Mạc Nhàn chưa từng ở Quân gia, tất nhiên sẽ không có cảm tình gì với Quân gia, bọn họ dám để nàng về Quân gia làm gia chủ, nàng có thể sẽ dùng thế lực của Quân gia.
“Cha, ngươi đây là thân tại Tào, tâm tại Hán đúng không? Ngươi cứ nghĩ vì Quân gia, đã bao giờ nghĩ vì Tạ gia chưa? Chẳng lẽ vẫn luôn để Tạ gia cắt máu cho triều đình như vậy sao? Trong bụng phu nhân đang mang hài tử của ngươi, nếu là nữ hài, vô cùng có khả năng sẽ trở thành lò dược của Tạ gia đời kế tiếp, ngươi hy vọng muội muội ta vẫn luôn cắt máu cho triều đình không ngừng sao? Ngươi có bao giờ vì Tạ gia suy xét qua chưa?” Mạc Nhàn hỏi, nếu mình trở lại Quân gia, Quân gia đối với cha nàng mà nói, đã là thứ yếu, có liên quan đến Quân gia, cũng chỉ là huyết mạch của hắn mà thôi.
Quân Tử Mạc nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng, xác thật bị Mạc Nhàn thuyết phục, hắn biết Mạc Nhàn làm như vậy phần lớn là vì Tạ Đạo Vi, nhưng Quân Tử Mạc cũng biết hài tử trong bụng phu nhân xác thật sẽ có khả năng trở thành lò dược, hắn cũng không muốn nhìn thấy chuyện này.
“Ta có thể cứu Chu Du Nghiêu, cá nhân ngươi có thể giúp hắn, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, cho dù ngươi trở về Quân gia, cũng không thể dùng thế lực của Quân gia.” Quân Tử Mạc làm ra nhượng bộ.
“Được, ta hứa với ngươi.” Mạc Nhàn giống như cũng nhường một bước nói, Mạc Nhàn cảm thấy thế lực Quân gia không phải mình muốn động là động được, nàng phải cứu Chu Du Nghiêu trước, chuyện sau này từ từ nói, đi một bước tính một bước.
Tối đó, Mạc Nhàn điểm huyệt Ngô Tân Nông, diễn trò trước mặt Ngô Tân Nông cướp Chu Du Nghiêu đi, sau đó an bày hắn ở phủ Quân Tử Mạc, để Quân Tử Mạc tiếp tục giải độc trị liệu cho Chu Du Nghiêu.
Người bị cướp ở Tạ gia, đương nhiên Ngô Tân Nông phải làm khó dễ Tạ gia.
Bất quá Tạ Đạo Vi cũng chỉ nói mấy câu đã đuổi được Ngô Tân Nông trở về.
“Tuy rằng không biết ai cướp Tam hoàng tử, nhưng thiếu thuốc Tạ gia, tình huống Tam hoàng tử cũng không tốt, cũng không biết ai lại có hận thù với Tam hoàng tử như vậy.” Tạ Đạo Vi nhíu mày nói, giống như thực lo lắng cho tính mạng của Chu Du Nghiêu.
“Ta hoàng tử bị cướp đi, ta phải nói với Hoàng Thượng như thế nào? Tạ gia phải nói với Hoàng Thượng như thế nào?” Ngô Tân Nông chất vấn Tạ Đạo Vi.
“Người Tạ gia đang lúc bận bịu, phòng bị sơ hở, tất nhiên sẽ không chối tội của mình, sau này ta sẽ gửi thư thỉnh tội với bệ hạ. Chỉ là sợ Ngô đại nhân không thể báo cáo kết quả cho Hoàng Thượng, sau này sẽ khó được trọng dụng.” Tạ Đạo Vi nói, nếu Hoàng Đế biết việc này, đại khái ai cũng sẽ không tốt, nếu Ngô Tân Nông thông minh, sẽ phối hợp với mình, đem việc này ép xuống, coi như Chu Du Nghiêu bệnh chết.”
“Bây giờ Tam hoàng tử bị người khác cướp đi, xác định là sẽ không sống được sao?” Ngô Tân Nông vừa nghe, xác thật nếu Hoàng đế biết được sự thật sẽ không tốt, nếu xem như Chu Du Nghiêu bệnh chết, thì chỉ có thể phối hợp với Tạ gia đem chuyện này giấu kín, coi như tận mắt nhìn thấy Chu Du Nghiêu bệnh chết đi.
“Bệnh nguy kịch, sợ là không sống qua được đêm nay.” Tạ Đạo Vi gật đầu nói.
“Việc này, Tạ gia và ta đều gặp nạn, tuy rằng Tạ gia đã tận tâm tận lực, vậy xem như Tam hoàng tử bệnh chết, đối với Tạ gia tốt, đối với ta cũng tốt.” Ngô Tân Nông cũng cảm thấy bộ dáng của Chu Du Nghiêu như có thể chết bất cứ lúc nào, dù sao Chu Du Nghiêu cũng là bệnh rất nặng, xác thật không giả.
“Tiểu thư, có người đột nhập Quân gia, có cần phải tra rõ một chút không?” Bạch Thuật không yên tâm hỏi Tạ Đạo Vi.
“Không cần, việc này không nên làm lớn ra.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.