Chương trước
Chương sau
“Ngươi thực sự phải đi về sao?” Mạc Nhàn hỏi Quân Tử Mạc.
“Uhm, ta đã trốn tránh đủ lâu rồi, nên đi thực hiện trách nhiệm nguyên bản thuộc về ta. Những năm qua đi, ta sống không giống như một nam nhân, càng không giống một con người, làm Tú nhi cùng ngươi chịu khổ cực vì ta, nếu lúc trước ta không có liên lụy đến nương ngươi như ngươi nói, có lẽ nàng hẳn sẽ gả cho một người tốt hơn, một nam nhân có thể chăm sóc nàng, ta thực sự xin lỗi ngươi và nương ngươi.” Quân Tử Mạc lại xin lỗi Mạc Nhàn.
“Hừ, nương ta cũng là cam tâm tình nguyện.” Người có tư cách hận nhất lại không hận, nàng cũng từng hỏi qua nương nàng, cha vô dụng như vậy, làm nương vất vả đến như vậy, vì sao nương còn phải đối với hắn tốt đến như vậy chứ. Khi đó nàng còn ghen ghét cha nàng vì nương đối xử với cha nàng tốt hơn nàng nhiều. Nương nàng một chút cũng không thèm để ý nói, cha ngươi chưa bao giờ đánh chửi nữ nhân, lại nghe lời nương tử, không rượu không cờ bạc, cũng không ghét bỏ khi ta chỉ sinh được nữ nhi, không thể sinh được nhi tử, lại không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, so với vất vả bên ngoài, ít nhất trong lòng cũng không khổ. Sau đó nương nàng liền liệt kê những mẹ chồng không tốt trong thôn, con dâu mẹ chồng khắc khe, hoặc là trượng phu không tốt, đánh đuổi con dâu, còn có một số người không sinh ra được con trai, nhận rất nhiều áp lực, nói xong mấy cái này, nương nàng liền đối xử với cha nàng càng tốt hơn nữa. Tuy rằng Mạc Nhàn vẫn luôn cảm thấy ý nghĩ của nương nàng có vấn đế, nhưng sau khi nàng quan sát nhà những người khác, phát hiện rất nhiều nữ nhân nhà khác xác thật không tốt hơn nương nàng bao nhiêu, so với nương nàng còn sầu khổ hơn nhiều. Cho nên trong mắt nương nàng, nương nàng cũng không cảm thấy mình khổ, tuy rằng nàng thấy rõ ràng có thể càng trải qua tốt hơn.
“Vậy phu nhân thì sao?” Rốt cuộc Mạc Nhàn cũng là một người mềm lòng, cha nàng đối với nàng với nương nàng không tính là một phụ thân hay trượng phu tốt, nhưng nếu rời đi, đối với phu nhân và hài tử trong bụng mà nói, cũng là như vậy.
“Cũng chỉ có thể nhờ ngươi và đại tiểu thư dốc lòng chăm sóc hai mẹ con nàng, ta đoán đó là một nữ hài tử xinh đẹp, đến lúc đó ngươi có thể dạy nàng tập võ, đại tiểu thư có thể dạy nàng y thuật.” Lúc Quân Tử Mạc nói đến Tạ Cẩn Ngưng cùng hài tử trong bụng, tầm mắt cực kỳ dịu dàng.
“Sao ngươi lại biết là nữ hài tử, chẳng lẽ nhất định phải học y thuật, phải tập võ sao?” Mạc Nhàn cười hỏi.
“Lúc nương ngươi mang thai ngươi, nói với ta, mặc kệ là nam hay nữ lớn lên cũng muốn giống ta, tính tình nên giống nàng, đúng thật, khi ngươi sinh ra xong, đúng như bộ dáng nương ngươi nói.” Quân Tử Mạc cười nói, lúc đó tự sa ngã, chỉ cảm thấy là thời gian không thấy ánh mặt trời, không nghĩ đến vẫn có những ngày tốt đẹp như vậy.
“Hừ, sau khi ta lớn lên mới giống ngươi, lúc nhỏ ta vừa đen vừa gầy, xấu xí như vậy, không giống ngươi, hơn nữa tính tình ta cũng không muốn giống nương.” Mạc Nhàn nói.
“Tính tình ngươi vẫn rất giống Tú nhi, trọng tình cảm, đôi mắt ngươi nhìn đại tiểu thư giống như lúc nương ngươi nhìn ta vậy, nặng tình như vậy, hôm nay thấy đại tiểu thư che chở cho ngươi như vậy, ta vui vẻ thay ngươi. Tuy rằng đại tiểu thư mới mười tám tuổi, nhưng là một người tâm trí kiên định, nàng quả thật là nữ nhân không tồi.” Đó là nữ nhân Sở Phi Nhiên dạy ra, có đôi khi Quân Tử Mạc muốn không phục cũng không được. Quân Tử Mạc cảm thấy mình so ra kém Sở Phi Nhiên nhiều, hắn nghĩ Sở Phi Nhiên có lẽ cũng là người tâm trí kiên định, dám rời khỏi Sở gia, quyết định ở Tạ gia làm rể, không giống như mình, vừa lâm trận đã đào binh bỏ chạy. Cho nên nữ nhi của mình, tâm trí cũng không bằng Tạ Đạo Vi, vẫn còn có chút dễ nắm bắt.
“Ngươi….. ngươi…. Ngươi biết?” Mạc Nhàn sợ ngây người, cha nàng không tim không phổi, vậy mà có thể nhìn ra được.
Quân Tử Mạc gật đầu.
“Ngươi….. ngươi có thể chấp nhận ta thích nữ nhân?” Mạc Nhàn hỏi.
“Không phải năm đó nương ngươi cũng chấp nhận ta như vậy sao? Còn nữa, nửa đời trước ta đều sống dưới ánh mắt xem thường của người khác, bị người chỉ trỏ, nếu bây giờ cũng giống như những người khác, vậy thực sự uổng sống hơn nửa đời này. Ngươi thích đại tiểu thư thì thích đi, đại tiểu thư ưu tú như vậy, ngươi có thể thích nàng, như vậy cũng xem là tinh mắt. Còn ta, ngươi cũng không cần lo lắng thay ta, lòng ta bây giờ đã khác lúc trước, không biết võ công thì không biết võ công thôi, hết thảy thuận theo tự nhiên đi.” Quân Tử Mạc thản nhiên nói.
“Ngươi thực sự có thể về Quân gia?” Mạc Nhàn không yên tâm hỏi, nàng cảm thấy nàng với cha vần là lần đầu tiên nói chuyện tâm sự như cha con, trước giờ cũng chưa từng nói qua nhiều lời như thế, như vậy thật sự có chút giống một nhà cha con bình thường.
Quân Tử Mạc gật đầu.
“Nhưng…….” Mạc Nhàn vẫn cứ cảm thấy có chút không yên tâm.
“Nhàn nhi, có đôi khi cần phải sống ích kỷ một chút, đối với người hoặc đồ vật mình muốn, phải kiên định một chút!” Quân Tử Mạc cắt ngang lời Mạc Nhàn nói.
“Ồ, đây không phải tiểu bạch kiểm ở rể Tạ gia sao?” Quân Tử Chiêu không biết từ nơi nào xông ra nói.
“Đúng vậy, cho dù có ở rể Tạ gia, làm tiểu bạch kiểm, vẫn có thể trở về làm thế tử Quân gia. Vị trí như thế đã mười mấy năm, có mấy người cũng không thể ngồi đến được, trong lòng chắc sẽ tức chết, ngươi nói có phải không?” Quân Tử Mạc vân đạm phong khinh mỉm cười hỏi.
“Mười mấy năm trước ngươi cũng không thể đứng vững ở Quân gia, chỉ có thể như con chó nhà có tang mà chạy đi, chạy tới Tạ gia làm tiểu bạch kiểm. Mười mấy năm sau, ngươi cảm thấy ngươi còn có nơi dừng chân ở Quân gia sao? Hiện tại lão gia tử còn có thể che chở ngươi, một khi không che chở được, thân thể ngươi yếu đuối như đậu hũ thế này, không cẩn thận sẽ vỡ thành bã đậu, vậy xem có đáng thương không? Còn không bằng tiếp tục làm tiểu bạch kiểm sung sướиɠ ở Tạ gia đi!” Quân Tử Chiêu cười nhạo nói.
“Ta có thể dừng chân ở Quân gia hay không cũng không mượn ngươi nhọc lòng, chỉ là ta không hiểu ngươi như thế là ra mặt cho Quân Tử Thành sao? Trước đó ngươi không có năng lực cạnh tranh chức vị gia chủ, trở thành con cẩu cho Quân Tử Thành cũng không nói. Mà cho dù Quân Tử Thành có thể làm gia chủ, ngươi có được lợi ích gì đây? Cũng là con của hắn sau này được lợi mà thôi, chẳng lẽ sau này con hắn sẽ nhớ đến thúc phụ như ngươi sao? Ta thấy tư chất của con ngươi cũng không tệ lắm, không kém so với Quân Tử Thành năm đó, còn không bằng vì con ruột của mình mà dùng sức tranh đấu một chút, hươu chết về tay ai còn chưa biết được đâu?” Tất nhiên là Quân Tử Mạc muốn chia rẻ Quân Tử Thành và Quân Tử Chiêu, hai người con tiểu thiếp này luôn có ý tưởng đen tối, mặc kệ là mình hay Nhàn nhi trở về, thì họ cũng là chướng ngại lớn nhất.
Tuy rằng chưa đến Quân gia, Mạc Nhàn cũng đã cảm thấy được bầu không khí tranh quyền đoạt thế hung ác này rồi, thầm nghĩ võ công Quân Tiếu Cẩn có lợi hại thật, nhưng dạy con thì kém xa Tạ gia. Kỳ thật, Mạc Nhàn cũng đoán được, là do cha nàng không thể luyện võ được, không thể phục chúng, làm những người kia cảm thấy có cơ hội, hơn nữa, cha nàng đã rời đi nhiều năm, vị trí thế tử cũng trống nhiều năm, Quân Tiếu Cẩn lại lớn tuổi, người của Quân gia đại khái cũng muốn nương nhờ mấy người con tiểu thiếp này, hiện tại theo lời nói của Quân Tử Chiêu, có lẽ hoàn cảnh cha nàng đến Quân gia càng thêm hung hiểm.
Mấy năm trước, Quân Tử Chiêu đúng thật là không có ý tưởng này, nhưng từ khi Quân Dĩ Thần lớn lên, hơi có thiên phú, nên đối với chức vị gia chủ Quân Tử Chiêu cũng có chút niệm tưởng.
“Ngươi không cần châm ngòi ly gián, ai làm cũng được, chỉ cần không phải ngươi là được, Quân gia dùng võ lập thiên hạ, nếu gia chủ không biết võ công chân mềm như tôm chẳng phải là trò cười lớn nhất thiên hạ này hay sao?” Quân Tử Chiêu cười lạnh nói.
“Lời này, ngươi nên nói trước mặt phụ thân, như vậy ta mới có thể tiếp tục làm tiểu bạch kiểm sung sướиɠ được!” Quân Tử Mạc đối với chuyện cười nhạo hắn đã sớm thành thói quen.
“Cha, loại người này, ở Quân gia có phải chỉ cần đập một trận là sẽ ngoan lại không?” Mạc Nhàn hỏi, nàng đã sớm muốn đánh tên Quân Tử Chiêu nhiều chuyện này một trận, trêи đời này trừ bỏ Tạ Đạo Vi độc miệng, những người khác nói lời khó nghe, nàng đều không nhịn được, đương nhiên, chỉ cần nàng có thực lực này nàng sẽ làm.
“Đúng vậy.” Quân Tử Mạc gật đầu, ở Quân gia, thậm chí là toàn bộ Bắc Nguy đều như vậy. Bắc Nguy là nơi khổ hàn, những người sống sót thân thể đều cường tráng, người yếu đuối không thể chịu nổi mùa đông của Bắc Nguy. Trong hoàn cảnh này, đối với người mạnh càng thêm sùng bái, càng muốn đi theo người mạnh, đây cũng chính là nguyên do thế tử như hắn không thể phục chúng ở Quân gia.
Đối với Quân gia Mạc Nhàn đã có chút hiểu biết, thực hiển nhiên, so với cha nàng, nàng càng thích hợp trở lại Quân gia hơn, nghĩ đến đây, tâm tình Mạc Nhàn càng thêm trầm trọng.
“Chỉ sợ các người không có đủ năng lực này!” Quân Tử Chiêu kiêu ngạo nói.
“Cẩu cứ sủa hoài, quá ồn, cũng không còn sớm nữa, Nhàn Nhi về nghỉ trước đi!” Quân Tử Mạc làm lơ lời nói của Quân Tử Chiêu nói với Mạc Nhàn.
“Vâng, cha cũng về phòng nghỉ sớm một chút.” Mạc Nhàn cũng lựa chọn làm lơ Quân Tử Chiêu, chuẩn bị trở về.
Lúc nàng vừa mới xoay người, liền nghe được tiếng vang bên kia, nàng quay đầu lại, đã thấy cha nàng chật vật quỳ rạp trêи mặt đất, hiển nhiên là lúc đi qua người Quân Tử Chiêu, bị Quân Tử Chiêu gạt chân ngã.
“Đại ca, già đầu rồi, đi đường sao lại không cẩn thận như vậy đây?” Quân Tử Chiêu thêm dầu vào lửa chế nhạo nói.
Quân Tử Mạc bò dậy, phủi phủi quần áo, cũng không nói thêm gì, thật ra là hắn cố ý đi về hướng Quân Tử Chiêu, bởi vì hắn nhìn thấy phụ thân đang đứng ở cách đó không xa. Trước kia lòng tự trọng hắn rất cao, bị người khác nhục nhã hắn cũng không muốn cáo trạng, cũng không muốn bị biết, bởi vì hắn cảm thấy đó là bị nhục nhã lần thứ hai. Nhưng bây giờ không giống như vậy, hắn không muốn tiếp tục phải chịu những việc này, hơn nữa còn muốn đem nhưng chuyện thua thiệt trước kia đòi lại.
Mạc Nhàn thấy một màn như vậy, nổi giận, thực rõ ràng, từ nhỏ đến lớn cha nàng đã chịu không ít những việc thế này.
Đang lúc Mạc Nhàn chuẩn bị rút kiếm chém Quân Tử Chiêu, Quân Tiếu Cẩn đột nhiên xuất hiện, sắc mặt âm trầm, hình như cũng thấy được một màn này.
Quân Tử Chiêu nhìn thấy Quân Tiếu Cẩn, sắc mặt lập tức đại biến, hiển nhiên rất là sợ hãi.
“Phụ thân…..” Quân Tử Chiêu giống như chuột thấy mèo, sợ hãi kêu.
“Ngươi thật to gan!” Quân Tiếu Cẩn nói xong, dùng sức đánh Quân Tử Chiêu một cái, chưởng lực này so với chưởng lực đánh Quân Tử Mạc buổi sáng càng thêm không lưu tình, mười phần công lực, Quân Tử Chiêu cũng bị đánh bay, trực tiếp làm gãy cây cột ở đình hóng gió, phát ra một tiếng vang lớn.
“Lần sau, nếu ngươi còn dĩ hạ phạm thượng, ta sẽ giết ngươi.” Quân Tiếu Cẩn không lưu tình nói với Quân Tử Chiêu.
“Phụ thân….” Quân Tử Mạc cũng kêu lên.
“Vì sao trước kia ngươi không bao giờ nói?” Quân Tiếu Cẩn hỏi.
“Nói một lần thì dễ, chẳng lẽ nhiều lần đều phải nói, chẳng lẽ phụ thân vẫn luôn ở bên cạnh để che chở cho ta sao? Yếu cũng là cái tội.” Quân Tử Mạc nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Sắc mặt Quân Tiếu Cẩn ngưng trọng, không có trả lời.
“Phụ thân cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Quân Tử Mạc nói xong chập chữn bước chân về phía phủ Tạ Cẩn Ngưng, hiển nhiên là cho chịu một cái tát buổi sáng của Quân Tiểu Cẩn ảnh hưởng.
Mạc Nhàn nhìn theo bóng dáng của Quân Tử Mạc đi xa, lúc này mới thu kiếm lại, càng thêm không yên lòng để cha chở về Quân gia, Quân gia quả nhiên là hang ổ lang sói.
“Ngươi không thể để cha ta và ta cùng ở lại Tạ gia sao?” Mạc Nhàn hỏi Quân Tiếu Cẩn.
“Các ngươi là dòng chính Quân gia, đều cần phải trở về!” Ngữ khí Quân Tiếu Cẩn kiên định nói.
“Vậy ngươi chọn cha ta hay là ta?” Mạc Nhàn hỏi.
Quân Tiếu Cẩn không có trả lời.
“Ta về phòng nghỉ ngơi.” Mạc Nhàn không có gì để nói nhiều với Quân Tiếu Cẩn, nói xong một câu liền nhanh chóng chạy về phủ Tạ Đạo Vi.
“Sao bây giờ ngươi mới trở về?” Bạch Thuật hỏi.
“Nói mấy lời với cha ta.” Mạc Nhàn theo thật nói.
“Tiểu thư chọn ngươi, ngươi sẽ không làm trái tâm ý tiểu thư đi?” Bạch Thuật có chút không yên tâm hỏi.
“Đương nhiên…..Sẽ không, ta khẳng định là muốn ở lại Tạ gia…..” Lúc Mạc Nhàn nói, vẫn là có chút chần chờ, “Tỷ tỷ đâu?” Mạc Nhàn nhìn khắp nơi, cũng không nhìn thấy được thân ảnh Tạ Đạo Vi.
“Ở phòng luyện dược….” Bạch Thuật còn chưa nói xong, đã không thấy bóng dáng của Mạc Nhàn.
Quả nhiên Mạc Nhàn tìm thấy được thân ảnh mảnh khảnh của Tạ Đạo Vi trong phòng luyện dược, nàng đi đến chỗ Tạ Đạo Vi, từ phía sau ôm lấy Tạ Đạo Vi.
“Buông ra!” Tạ Đạo Vi mệnh lệnh nói.
“Không muốn buông, vẫn luôn muốn ôm ngươi như vậy!” Mạc Nhàn đem mặt dán lên vai Tạ Đạo Vi, nhẹ giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.