Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
“Thế nữ, không biết Tam hoàng tử bệnh tình như thế nào?” Mệnh quan triều đình Ngô Tân Nông hộ tống Tam hoàng tử đến Nam Triệu giống như rất quan tâm hỏi. “Vừa châm cứu mới có thể bình ổn được, chỉ là Tam hoàng tử bệnh lâu năm, thân thể quá yếu, không thể tiếp tục châm cứu, phải chờ một lúc mới có thể tiếp tục. Tình huống của Tam hoàng tử cực kỳ nghiêm trọng, nếu đưa đến sớm hơn, có lẽ còn có thể cứu chữa, bây giờ bệnh nguy kịch, cho dù có dùng đan dược tốt nhất thì cũng chỉ có thể tính bằng ngày, kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, cũng sợ không kéo dài được bao lâu, Tạ gia phụ mong chờ của bệ hạ, thật sự hổ thẹn!” Ngữ khí Tạ Đạo Vi trầm trọng nói. “Ai, kỳ thật tình huống của Tam hoàng tử, bệ hạ cũng biết được, bệ hạ cũng đau lòng Tam hoàng tử, dù sao Tạ gia đã là hy vọng cuối cùng của Tam hoàng tử. Bệ hạ nói, Tạ gia cứ việc hết sức trị liệu, nếu trị được, bệ hạ sẽ trong thưởng, nếu không trị được, bệ hạ cũng sẽ không trách tội Tạ gia.” Ngô Tân Nông nói. “Tạ gia chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để cứu trị Tam hoàng tử, kết quả thế nào, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.” Tạ Đạo Vi trịnh trọng nói. “Vậy là tốt rồi.” Ngô Tân Nông nhanh chóng gật đầu. “Đã không còn sớm, Ngô đại nhân đi đường mệt nhọc, về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Tạ Đạo Vi nói. “Còn Tam hoàng tử …?” Ngô Tân Nông có chút do dự hỏi. “Tam hoàng tử nhất thời sẽ không thể tỉnh lại được, ngài ở chỗ này cũng không làm được gì, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Tạ Đạo Vi lại khuyên lần nữa. “Nếu Tam hoàng tử tỉnh lại, cần phải báo cho ta trước tiên.” Ngô Tân Nông nhìn thoáng qua Tam hoàng tử trắng bệch xong, mới theo nha hoàn dẫn đường đi nghỉ ngơi. Sau khi Ngô Tân Nông rời khỏi, trong phòng cũng chỉ còn lại Tạ Đạo Vi và Tam hoàng tử. “Nếu Tam hoàng tử đã tỉnh, nên dùng đan dược hồi phục đi.” Tạ Đạo Vi lập tức vạch trần Chu Du Nghiêu đang giả vờ hôn mê. “Tạ gia…. Quả nhiên danh bất hư truyền…..” Chu Du Nghiêu vừa nói liền bắt đầu ho khan, ngữ khí cực kỳ suy yếu, thân thể lộ bên ngoài không khí chỉ là do bọc xương, cũng vì ho khan mà thân thể không ngừng run rẩy, khiến cho người ta nhìn thực sự sợ hãi. “Uống đi.” Tạ Đạo Vi đổ một viên đan dược đưa cho Chu Du Nghiêu. Chu Du Nghiêu tiếp nhận xong, liền nuốt xuống, sau đó ho khan mới hòa hoãn lại. “Thân thể ngươi không phải yếu đuối từ nhỏ, mà là mười mấy năm trước đã tự hạ độc mình, ngươi hẳn biết độc này đã đến cực hạn của thân thể ngươi, nếu còn tiếp tục, thật sự sẽ tự độc chết mình.” Tạ Đạo Vi nói, Tam hoàng tử này có thể tự nhẫn tâm hạ độc với bản thân, tâm tính xác thật không bình thường. Cho dù bây giờ có cứu được, nhưng cũng phải dùng thủ đoạn ghê gớm lắm mới có thể cứu. “Xem ra cái gì cũng không thể gạt được đôi mắt của ngươi, con kiến còn muốn sống, nếu ta không tàn nhẫn hạ độc với mình như vậy, làm sao có thể sống được đến ngày hôm nay?” Chu Du Nghiêu cười khổ hỏi ngược lại. “Tạ gia có thể cứu ngươi, nhưng Hoàng đế sẽ không hy vọng Tạ gia cứu sống ngươi, ngươi như củ khoai lang nóng bỏng tay, thật không nên tới Tạ gia. Lựa chọn sáng suốt nhất của Tạ gia là duy trì mệnh ngươi mấy ngày, sau đó để cho ngươi chết, với Tạ gia, hay với triều đình đều là chuyện tốt.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, đối với tình cảnh của Chu Du Nghiêu nàng cũng không thương hại, chỉ nói lập trường của Tạ gia. “Nói như thế cũng không sai, nhưng đây là địa bàn của Tạ gia, giấu trời qua biển, giữ lại cho ta một tánh mạng, cũng không phải việc gì khó, Tạ gia muốn cho ta sống, hay là làm ta chết, bất quá cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Ta chết, đối với Tạ gia mà nói, xác thật là bớt lo nhất, ta sống, ta liền thiếu Tạ gia một phần ân tình. Ân tình này đối với Tạ gia, có lẽ vô dụng, có lẽ cũng có chỗ dùng.” Chu Du Nghiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, đối với tình cảnh của mình, hắn tất nhiên thấy rõ, bây giờ hắn cũng không thể hứa hẹn cái gì lớn lao, đối với bản thân cũng không tốt. Tạ Đạo Vi nghe vậy không khỏi cười một cái, Chu Du Nghiêu này xác thật đúng là người thông minh, ở tình huống không có lợi thế, lời nói này đúng là gãi đúng chỗ ngứa. “Tạ gia muốn giữ mạng cho ngươi, xác thật không khó, nhưng Nam Triệu có gia huấn, không cho Tạ gia tham dự bất kỳ chuyện gì của triều đình Trung Nguyên, đặc biệt tối kỵ là chuyện tranh trữ vị, thỉnh Tam hoàng tử thứ lỗi.” Tạ Đạo Vi khách khách khí khí nói rõ lập trường của mình, nàng biết lấy tâm chí của Chu Du Nghiêu, tuyệt đối là có ý đồ với ngôi vị hoàng đế. Chỉ cần nàng bảo vệ Chu Du Nghiêu, thì Tạ gia đối với chính trị đã không còn trung lập nữa, sau này chỉ là có hại đối với Tạ gia, không có chỗ tốt. Sau này cho dù Chu Du Nghiêu có bản lĩnh lên làm hoàng đế, Tạ gia có ân với hắn thì thế nào, hắn có thể nhớ đến phần ân tình này thì không sao, nhưng cũng có khả năng trở mặt không nhìn người, nàng sẽ không ngốc lấy Tạ gia đi đánh cuộc nhân tính của người khác. “Tạ gia cố kỵ, ta hiểu rõ, ta cũng không làm khó Tạ gia, mặc cho số phận là được.” Chu Du Nghiêu thật thản nhiên nói. “Tam hoàng tử hiểu rõ ý ta thì tốt, mấy ngày này, ta sẽ tận lực cứu chữa, đảm bảo tính mạng cho ngươi mười ngày. Mười ngày sau, Tam hoàng tử tự giải quyết cho tốt.” Tạ Đạo Vi nói xong liền lấy ngân châm, chuẩn bị tiếp tục châm cứu cho Chu Du Nghiêu. “Du Nghiêu cảm tạ chi ân cứu chữa của thế nữ.” Chu Du Nghiêu biết tánh mạng mười ngày tới của mình không lo, sau lại tính sau vậy. Tạ Đạo Vi không trả lời Chu Du Nghiêu, chỉ chuyên tâm châm cứu. Chờ châm cứu cho Chu Du Nghiêu xong, đã là giờ Tý, lúc này Tạ Đạo Vi mới có thể trở về phủ của mình. Tạ Đạo Vi vừa đến cửa phủ, đã nhìn thấy Mạc Nhàn giống như chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn đã đi ổn hơn không ít, liền biết thân mình Mạc Nhàn đã tốt hơn một chút. Thân thể Mạc Nhàn xác thật là không giống người khác, tốc độ phục hồi vượt quá xa sự mong muốn của mình. Tạ Đạo Vi không về, Mạc Nhàn không yên ổn, chờ đến bực bội, nhịn không được muốn ra phủ tự mình đi tìm Tạ Đạo Vi. Vừa mới chuẩn bị rời khỏi phủ, liền nhìn thấy Tạ Đạo Vi trở về rồi, quả thật là vui vẻ đến hỏng rồi. “Ngươi muốn đi đâu ?” Tạ Đạo Vi nhướng mày hỏi. “Không đi đâu hết….. Chỉ tùy tiện đi lại một chút thôi….” Mạc Nhàn ngượng ngùng nói cho Tạ Đạo Vi biết, bản thân mình là muốn đi tìm nàng. “Lúc này?” Hiển nhiên là Tạ Đạo Vi không quá tin tưởng hỏi lại. “Ngươi trị cho Tam hoàng tử hết không?” Mạc Nhàn không trả lời lại hỏi sang chuyện khác, cùng Tạ Đạo Vi trở lại phủ, chỉ là thân mình nàng vẫn chưa khỏe hẳn, nên đi rất chậm, nhanh chóng bị Tạ Đạo Vi bỏ lại phía sau. Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn đi rất chậm, liền chậm rãi hạ bước chờ Mạc Nhàn. Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi đi chậm lại, cảm thấy Tạ Đạo Vi là đang đợi mình, trong lòng cực kỳ vui vẻ, liền muốn nhanh chóng đuổi theo Tạ Đạo Vi. Chỉ là nóng vội thì không được, thân thể nàng bây giờ còn chưa có sức lực, nửa người trêи hướng về trước quá nhanh, nửa người dưới không theo kịp tốc độ, vì thế nhất thời mất cân bằng, mắt thấy sắp ngã quỵ dưới mặt đất thì Mạc Nhàn cảm giác bên eo đột nhiên xuất hiện một đôi tay ôm lấy nàng. Mạc Nhàn nhìn đến Tạ Đạo Vi ôm eo mình gần trong gang tất, bộ dáng cực kỳ thân mật, làm mặt Mạc Nhàn có chút khô nóng không hiểu rõ. Nàng cứ cảm thấy mình làm chuyện gì trước mặt Tạ Đạo Vi cũng dễ dàng bị mất mặt. “Đại khái là có một ngày ngươi sẽ tự mình chết vì ngu ngốc!” Tạ Đạo Vi không khách khí mắng, nhưng ngữ khí thật sự rất nhẹ nhàng. Ngữ khí này của Tạ Đạo Vi, nghe vào tai Mạc Nhàn, làm Mạc Nhàn có cảm giác sủng nịch không hiểu rõ. “Mới không có!” Mạc Nhàn đỏ mặt lại có chút làm nũng trả lời. Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn gần đây động chút liền đỏ mặt, thầm nghĩ Mạc Nhàn đây là đang thẹn thùng sao? Giống như thay đổi thành một người khác vậy, Mạc Nhàn như vậy làm nàng không quen. Bởi vì trước kia Mạc Nhàn giống như con nít, Tạ Đạo Vi có thể hung tàn, cũng rất ít khi mềm lòng. “Gần đây ngươi động một chút liền đỏ mặt, tật xấu này nên sửa lại đi.” Tạ Đạo Vi vẫn cảm thấy mình quen Mạc Nhàn trước kia hơn, ở cùng tự nhiên hơn nhiều. Mạc Nhàn vừa nghe, cảm thấy có chút xấu hổ, mặt lập tức không đỏ nữa, trong lòng chỉ có một cảm giác, vì sao nàng lại thích người khó ưa như Tạ Đạo Vi chứ! Nếu có thể, Mạc Nhàn thật muốn thu hồi lại yêu thích với Tạ Đạo Vi! Mạc Nhàn có chút ngạo kiều đẩy tay Tạ Đạo Vi đang ôm eo mình ra, sau đó tự mình đi về phòng, bây giờ nàng chỉ muốn cách Tạ Đạo Vi thật xa. Tạ Đạo Vi nhìn bóng dáng Mạc Nhàn, thầm nghĩ, đứa nhóc này chẳng lẽ đang muốn làm mình làm mẩy với mình sao? Quả nhiên, là làm giá không ít, Tạ Đạo Vi âm thầm nghĩ. Trở về phòng, Bạch Thuật đã chuẩn bị nước tắm cho Tạ Đạo Vi xong. “Ngươi đã tắm chưa?” Khi Tạ Đạo Vi chuẩn bị đi tắm, liền thuận miệng hỏi Mạc Nhàn. “Tắm rồi!” Ngữ khí Mạc Nhàn lạnh nhạt nói, cũng không ngẩng đầu, giống như đang rất nghiêm túc đọc sách. Trước kia Tạ Đạo Vi thường xuyên dùng thái độ này đối với mình, cho nên Mạc Nhàn cũng muốn học theo, cố ý muốn làm lơ Tạ Đạo Vi. Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn đang ra vẻ lãnh đạm, thầm nghĩ, chỉ là một câu nói mà thôi, làm gì tức giận đến mức như vậy? Bất quá Tạ Đạo Vi cũng không phải là người sẽ dỗ dành người khác, nàng cũng không quan tâm Mạc Nhàn còn tức giận hay không, trực tiếp xoay người rời khỏi thư phòng, đi tắm. Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi mặc kệ mình, trực tiếp rời đi, trong lòng nàng càng thêm ủy khuất cùng tức giận, quyết định sau này sẽ không bao giờ để nhiệt tình của mình dán vào cái ʍôиɠ lạnh lẽo của Tạ Đạo Vi nữa! Đương nhiên, Mạc Nhàn đã quên mất, trước kia nàng đã hạ cái quyết tâm này không biết bao nhiêu lần, mà không có lần nào thành công cả. Tuy rằng Mạc Nhàn tức giận, nhưng trong lòng vẫn chờ Tạ Đạo Vi tắm rửa xong ra, không thấy được Tạ Đạo Vi, nội tâm nàng cảm thấy rất dày vò. Đại khái sau hai khắc, rốt cuộc Tạ Đạo Vi cũng tắm xong, trở lại thư phòng. Trong lòng Mạc Nhàn mong ngóng Tạ Đạo Vi, nhưng sau khi Tạ Đạo Vi trở vào lại không quan tâm đến, vừa rồi nàng quyết tâm, nếu Tạ Đạo Vi không quan tâm mình trước, mình tuyệt đối sẽ không chủ động quan tâm Tạ Đạo Vi. Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn hình như vẫn còn muốn đưa đẩy với mình, hoàn toàn không hiểu phong tình cầm sách lên xem, thầm nghĩ để xem Mạc Nhàn có thể trầm ổn được bao lâu. Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi vẫn còn chưa quan tâm mình, thực tức muốn chết rồi, còn phải đau khổ nghẹn lại suy nghĩ muốn nói chuyện với Tạ Đạo Vi nữa. Đại khái khoảng một khắc sau, Mạc Nhàn vẫn không chủ động nói chuyện với Tạ Đạo Vi, lúc này Tạ Đạo Vi lại có chút bất ngờ, đứa nhóc này đúng là trầm ổn hơn trước kia rồi sao. “Ngươi còn chưa chuẩn bị ngủ sao?” Tạ Đạo Vi hỏi, kỳ thật là nàng muốn đi ngủ, bận cả ngày, nàng cũng mệt mỏi. “Ban ngày ngủ nhiều, không buồn ngủ.” Mạc Nhàn vẫn nhàn nhạt nói, tuy rằng trong lòng vui vẻ không ít khi Tạ Đạo Vi chủ động nói chuyện với mình trước. “Có đôi khi như heo cũng làm người khác hâm mộ.” Tạ Đạo Vi cảm thán nói. Mạc Nhàn không hé răng, hừ, Tạ Đạo Vi đúng là không nói được lời hay. Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn không trả lời, có chút ngạc nhiên, hôm nay Mạc Nhàn có vẻ muốn quyết tâm chơi trò với mình, bất quá nàng lại không có tinh lực cùng chơi với Mạc Nhàn. “Ngươi không buồn ngủ, nhưng ta mệt mỏi, ta trở về phòng ngủ.” Tạ Đạo Vi nói, liền đứng dậy, giống như chuẩn bị đi ra khỏi phòng. Tạ Đạo Vi vờ bước ra ngoài mấy bước, cũng không thấy Mạc Nhàn mở miệng kêu mình lại, nàng cho rằng Mạc Nhàn sẽ mở miệng kêu mình, Mạc Nhàn không kêu lại, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục đi ra ngoài. Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi đi ra ngoài, trong lòng nôn nóng, trong lòng nàng hy vọng có thể cùng ngủ với Tạ Đạo Vi, chỉ là trong lòng lại đang hạ quyết tâm, khiến nàng không có mặt mũi kêu Tạ Đạo Vi lại, cho rằng bản thân mình nên tranh đua một chút mới tốt. Nhưng mắt thấy Tạ Đạo Vi phải rời khỏi thư phòng thật, Mạc Nhàn đành khuất phục khát vọng nội tâm của mình. “Tỷ tỷ, đừng đi!” Mạc Nhàn nhịn không được kêu. Tạ Đạo Vi đưa lưng về phía Mạc Nhàn, nghe đến những lời này xong, không khỏi nhếch lên khóe miệng, thầm nghĩ đây mới là chuyện nàng muốn. “Sao vậy?” Tạ Đạo Vi ra vẻ khó hiểu, nhàn nhạt hỏi. “Tỷ tỷ lại ngủ cùng ta, có được không?” Giờ khắc này Mạc Nhàn hoàn toàn quên mất vừa rồi mình vẫn đang tức giận, chỉ lo lắng Tạ Đạo Vi không chấp nhận thỉnh cầu của mình. “Nói ra một lý do.” Tạ Đạo Vi còn cố ý hỏi khó Mạc Nhàn. Lý do, còn không phải là mắt mù thích Tạ Đạo Vi sao, muốn ở cùng nàng, mình có thể nói ra sao? Chính là làm sao nàng có thể nói thật lòng, cũng chỉ có thể tìm mọi cách bẻ ra một cái lý do mà thôi. “Ngủ cùng tỷ tỷ, cảm giác ngủ rất ngon!” Mạc Nhàn nói, nói xong cũng cảm thấy thật sự là như thế. …..//….. Mạc Nhàn: Thích một siêu cấp thẳng nam không hiểu phong tình, ta khổ lắm a!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau