Chương trước
Chương sau
“Ta ngủ, ngươi cũng nhanh chóng ngủ đi!” Tạ Đạo Vi nói xong liền nhắm hai mắt lại, hiển nhiên là thực sự tính toán hảo hảo ngủ một giấc.
Mạc Nhàn biết mấy ngày này Tạ Đạo Vi thật sự là mệt mỏi, cũng không dám làm ồn Tạ Đạo Vi, hiện giờ chỉ cần Tạ Đạo Vi ở bên người nàng, nàng đã rất vui vẻ. Mạc Nhàn vốn đang cách thân thể Tạ Đạo Vi một khoảng, giống như vài lần trước đó, nàng đến gần Tạ Đạo Vi một chút.
Kỳ thật Tạ Đạo Vi cũng không ngủ liền, nàng có thể cảm giác được Mạc Nhàn đang nhích đến gần mình, nhưng là nàng cũng không có nói cái gì, dù sao trừ bỏ chuyện trộm dạo, dựa vào thân thể nàng gần một chút, Mạc Nhàn cũng không có lá gan làm cái gì.
Mạc Nhàn xác thật là không có can đảm làm cái gì, chỉ là đến gần Tạ Đạo Vi, cổ dược hương trêи người Tạ Đạo Vi quả thật làm nàng say mê. Trước kia, nàng chỉ cảm thấy mùi hương này dễ ngửi, bây giờ hết thảy ý nghĩa đều không còn giống nhau, đây là hương vị của người nàng thích. Cho nên giờ khắc này, Mạc Nhàn hít vào một hơi, càng trở nên khắc cốt minh tâm không giống như bất kỳ người nào. Vốn dĩ chỉ hơi thích một chút, nhưng chỉ cần là liên quan đến nàng, mà càng trở nên thật thích.
Bởi vì xác định Mạc Nhàn không dám làm gì mình, Tạ Đạo Vi dần dần thả lỏng cảnh giác, thân thể mệt mỏi lại lần nữa đánh úp lại, khiến không lâu sau Tạ Đạo Vi liền ngủ mất.
Không phải là Mạc Nhàn không ngủ được, nàng luyến tiếc đi ngủ, nàng biết một khi mình nhắm mắt lại, trời sẽ sáng, một khi trời sáng, Tạ Đạo Vi sẽ bận bịu, bản thân mình sẽ bị vắng vẻ thật lâu thật lâu, cho nên thừa lúc Tạ Đạo Vi ở bên cạnh mình, nàng muốn nhìn Tạ Đạo Vi nhiều thêm một chút.
Cảm giác được Tạ Đạo Vi thật sự ngủ rồi, Mạc Nhàn đem thân thể mình dán gần lại Tạ Đạo Vi, mũi nàng lặng lẽ cọ cọ trêи trung y tơ lụa của Tạ Đạo Vi, cọ vào khiến Mạc Nhàn cảm thấy thực thoải mái, dù sao Mạc Nhàn cũng vô cùng thỏa mãn, thể xác và tinh thần giống như rất sung sướиɠ.
Đương nhiên, con người vĩnh viễn đều là động vật tham lam, tuy rằng đã cảm thấy thực thỏa mãn, nhưng Mạc Nhàn vẫn cảm thấy không đủ, giờ phút này nội tâm nàng luôn có loại xôn xao chưa thực sự chân chính thỏa mãn. Nàng có chút mệt nhọc nâng nửa thân người, sau đó nương theo ánh đèn, nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Đạo Vi, nàng cũng không biết nàng thích Tạ Đạo Vi lúc nào, chờ đến bây giờ phát hiện, đã thực sự thích nàng đến như vậy rồi.
Nửa đêm Bạch Thuật đi tiểu đêm, thấy thư phòng vẫn còn sáng đèn, không biết Mạc Nhàn chưa ngủ hay là ngủ rồi mà quên thổi đèn, vì thế nàng đi đến trước cửa sổ thư phòng nhìn Mạc Nhàn, thì thấy tiểu thư như đã ngủ rồi, còn Mạc Nhàn thì chống cằm, không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm tiểu thư nhà nàng. Thấy một màn như vậy, Bạch Thuật càng thêm chứng thực phỏng đoán của mình, dù sao nàng cũng hiểu rõ tính tình tiểu thư nhà mình. Nếu Mạc Nhàn chủ động chạy đến khuê phòng tiểu thư, bò lên giường tiểu thư nhà nàng, nàng vẫn có thể tương đối tiếp thu một chút, dù sao Mạc Nhàn đối với tiểu thư biểu hiện thèm nhỏ dãi đã lâu có thể thấy được, như là nhìn lén tiểu thư tắm rửa, cầm khăn tay tiểu thư ngửi đến say mê, cùng mấy hành vi linh tinh. Chỉ là thân thể Mạc Nhàn hiện tại phế như vậy, không có cách nào có thể bò lên được giường tiểu thư, là tiểu thư nhà nàng chủ động chạy ra, chủ động bò lên giường Mạc Nhàn ngủ, chuyện này khiến Bạch Thuật có chút ngoài ý muốn, thực hiển nhiên, không phải là Mạc Nhàn tương tư đơn phương, trình độ yêu thích của tiểu thư nhà nàng với Mạc Nhàn, cũng cực kỳ không tầm thường, vượt quá dự đoán của nàng.
Bạch Thuật trở lại phòng mình, nằm trêи giường, trong lòng cân nhắc, lấy sự yêu thích của tiểu thư đối với Mạc Nhàn, sau này nên khách khí với Mạc Nhàn một chút, dù sao bây giờ nàng cũng là nữ sủng của tiểu thư.
Mạc Nhàn thật sự nằm nhìn Tạ Đạo Vi, cả một đêm không ngủ, mắt thấy trời đã sáng, Mạc Nhàn sợ Tạ Đạo Vi sẽ tỉnh dậy đột nhiên, lúc này mới nằm về chỗ của mình, giả vờ như ngủ rồi, nhưng thành ra ngủ thật.
Nửa đêm đến sáng không đến hai canh giờ, nhưng Tạ Đạo Vi cảm giác giấc ngủ an ổn kiên định hơn rất nhiều, ngủ ngon, làm tinh thần nàng rất tốt. Đã rất nhiều lần, ngủ bên cạnh Mạc Nhàn nàng giống như ngủ đến đặc biệt yên tâm, đây hiển nhiên cũng không phải là ngoài ý muốn, Tạ Đạo Vi cũng không thể giải thích được cái này rốt cuộc là vì sao, nhưng xác thật Mạc Nhàn hữu hiệu hơn thuốc an thần nhiều. Chẳng lẽ sau này, thật sự mỗi đêm đều phải kêu Mạc Nhàn đến giường ngủ cùng sao? Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn ngủ say, không xác định nghĩ đến.
Đương nhiên, Tạ Đạo Vi không vì mấy vấn đề này mà rối rắm, nàng thấy Mạc Nhàn ngủ rất say, cũng không đánh thức Mạc Nhàn, mà động tác rất nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng.
Ra thư phòng, Bạch Thuật đã chờ sẳn, hôm nay tiểu thư dậy muộn hơn so với thường ngày một chút.
“Đêm qua tiểu thư ngủ thư phòng sao?” Bạch Thuật biết rõ còn cố hỏi.
“Uhm.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt lên tiếng, thái độ tự nhiên, cũng không có bất luận cái gì ngượng ngùng. Đối với Tạ Đạo Vi mà nói, Mạc Nhàn biến thành con dâu nuôi từ bé của mình, chỉ cần ngủ cùng nhau, ngủ đến thật an tâm, là nàng đã có lý do thu người về phòng, một khi đã như vậy, người xung quanh sớm muộn cũng phải biết, không cần thiết phải che che dấu dấu.
Bạch Thuật không nghĩ tới Tạ Đạo Vi cứ bình tĩnh thừa nhận như vậy, nàng nghĩ tiểu thư nhà nàng quả nhiên không giống người bình thường.
“Cũng không biết vì sao, có nàng ngủ ở bên cạnh, ta liền ngủ ngon hơn thường ngày một chút.” Tạ Đạo Vi ngẫu nhiên cũng sẽ nói với Bạch Thuật một số lời trong lòng.
“Có lẽ trong lòng tiểu thư đại khái là tín nhiệm Mạc Nhàn, lần này Mạc Nhàn liều mình bảo vệ tiểu thử, trong lòng tiểu thư tất nhiên nàng càng không giống bình thường.” Bạch Thuật trả lời, xem ra Mạc Nhàn trong lòng tiểu thư thật sự không bình thường, nghĩ đến chuyện Mạc Nhàn có thể làm tiểu thư nhà nàng ngủ ngon hơn bình thường một chút, Bạch Thuật đều vui vẻ thay cho tiểu thư nhà nàng, tiểu thư nhà nàng đặc biệt ngủ không sâu.
“Có lẽ.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, đề tài này cũng như vậy mà kết thúc.
Bạch Thuật thấy tiểu thư nhà mình không muốn nói thêm nữa, tất nhiên cũng sẽ không hỏi lại, chỉ là chuẩn bị bữa sáng thay cho Tạ Đạo Vi.
Tạ Đạo Vi an tĩnh ăn sáng trong chốc lát, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“Mạc Nhàn còn ngủ như heo, ngươi không cần phải vào xem nàng.” Tạ Đạo Vi nói với Bạch Thuật.
Đối với chuyện Mạc Nhàn dậy không nỗi Bạch Thuật cũng không quá bất ngờ, nàng đang do dự có nên nói cho tiểu thư chuyện Mạc Nhàn ngắm tiểu thư như hổ rình mồi hay không, đến hơn nửa đêm vẫn còn chưa ngủ. Bất quá Bạch Thuật cảm thấy có lẽ không cần nói, nói không chừng đây là tình thú của đôi tình nhân nhà người ta. Còn mấy lời này của Tạ Đạo Vi, Bạch Thuật hậu tri hậu giác nhấm được ý tứ chân chính trong đó, đó là nữ sủng còn đang ngủ, tiểu thư muốn để cho nữ sủng tiếp tục ngủ, kêu mình với những người khác không nên làm ồn đến nữ sủng. Bạch Thuật thầm nghĩ, tiểu thư sủng Mạc Nhàn như vậy, thì ra tiểu thư cũng có thể sủng người khác đến như vậy, Bạch Thuật lại lần nữa bị làm cho sợ hãi rồi, sau đó lại đem Mạc Nhàn nâng lên thêm một cấp.
“Uhm, Bạch Thuật hiểu rõ.” Bạch Thuật gật đầu nói.
“Nếu nàng tỉnh lại, ngươi ăn cơm với nàng, đứa ranh này từ khi bị thương xong làm giá vô cùng.” Ngữ khí Tạ Đạo Vi thực ghét bỏ nói.
Chỉ là Bạch Thuật nghe ra, chỉ toàn là sủng nịch của tiểu thư nhà mình với Mạc Nhàn. Nàng biết, tối hôm qua Mạc Nhàn ăn cơm rất ít, buổi tối tiểu thư trở về, chẳng những ăn cơm thêm với Mạc Nhàn một lần, còn tự mình đút cho Mạc Nhàn ăn, hôm nay còn kêu mình ăn cơm với nàng, hiển nhiên là sợ Mạc Nhàn bị đói. Tiểu thư tính tình lạnh lùng như vậy, đột nhiên lại cưng một người đến thế, thật sự làm Bạch Thuật không quen, cũng không thích ứng. Bây giờ Bạch Thuật chỉ muốn yên lặng suy nghĩ một chút mà thôi.
“Vâng.” Tuy rằng trong lòng Bạch Thuật gió to sóng lớn, thực sự không bình tĩnh, nhưng ngữ khí vẫn cung kính trả lời, bây giờ Mạc Nhnà là nữ sủng của tiểu thư, nàng cũng không dám chậm trễ.
Ăn sáng xong, Tạ Đạo Vi liền bận bịu chuyện của mình.
Mạc Nhàn ngủ đến giờ Tỵ mới tỉnh lại, lúc này mặt trời đã lên cao ba xào. Mạc Nhàn sờ sờ bên cạnh, đã trống rỗng. Nàng có chút bực chính mình, sao lại có thể ngủ như heo, Tạ Đạo Vi đi lúc nào cũng không biết, thấy Tạ Đạo Vi không có ở đây, trong lòng Mạc Nhàn liền có chút mất mát.
Bạch Thuật không thể đánh thức Mạc Nhàn, nhưng lại muốn biết Mạc Nhàn đã thức chưa, vì thế thường thường đứng ngoài cửa sổ nhìn vô một chút, rốt cuộc cũng thấy Mạc Nhàn dậy, liền lập tức cho người vào hầu hạ Mạc Nhàn rửa mặt.
“Tỷ tỷ đâu?” Mạc Nhàn thấy Bạch Thuật tiến vào, liền lập tức hỏi.
“Ở ngoài đại sảnh, có vẻ rất bận.” Ngữ khí Bạch Thuật đối với Mạc Nhàn cung kính hơn nhiều.
Quả nhiên, may là tối hôm qua không ngủ, Mạc Nhàn có chút may mắn thầm nghĩ. Bất quá, Mạc Nhàn có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Thuật, hôm nay Bạch Thuật sao lại có chút kỳ quái vậy?
“Bạch Thuật, ngươi làm sao vậy? Có cảm giác hôm nay ngươi có chỗ kỳ quái nha?” Vẻ mặt Mạc Nhàn khó hiểu hỏi.
“Kỳ quái chỗ nào?” Bạch Thuật hỏi, nàng hết sức bình thường, kỳ quái chỗ nào?
“Ngữ khí nói chuyện của ngươi với ta sao lại không giống như trước kia?” Mạc Nhàn hỏi.
“Nay đã khác xưa, bây giờ thân phận của ngươi không giống trước kia.” Bạch Thuật nghiêm trang trả lời, bây giờ Mạc Nhàn là người bên gối của tiểu thư.
“Chỗ nào không giống?” Mạc Nhàn không cảm thấy thân phận của mình có biến hóa chỗ nào cả?
“Bây giờ ngươi là người bên gối tiểu thư, cũng xem như là nửa chủ nhân của ta, đối với ngươi ta tất nhiên không thể giống như trước đây nữa.” Bạch Thuật trả lời theo thật.
“Đúng là ta ngủ cùng tỷ tỷ, nhưng…..” Nhưng “người bên gối”, ba chữ này sao lại khiến người ta thẹn thùng như vậy? Mặt Mạc Nhàn có chút ửng đỏ, sau đó muốn nói lại thôi, “Ngươi vẫn nên giống như trước đây là được rồi, ngươi như vậy ta không quen…..” Mạc Nhàn bỏ qua ba chữ người bên gối, nói với Bạch Thuật, nàng vẫn quen thái độ trước kia của Bạch Thuật đối với mình.
“Được rồi, nếu ngươi phân phí như vậy, ta làm theo là được.” Bạch Thuật cũng cảm thấy, nàng đối với Mạc Nhàn vốn cũng không phải cung kính từ nội tâm, chỉ là giả vờ cung kính mà thôi, nàng cũng khá không quen.
Thấy ngữ khí Bạch Thuật nói chuyện với mình bình thường như trước kia, Mạc Nhàn quả nhiên cảm thấy tự tại hơn nhiều.
“Ngươi đi rửa mặt trước, rửa mặt xong chúng ta cùng nhau ăn cơm, tiểu thư cố ý dặn dò ta, để ta cùng ngươi ăn cơm.” Bạch Thuật nói.
“Vì sao?” Mạc Nhàn không rõ vì sao Tạ Đạo Vi lại cố ý để Bạch Thuật cùng ăn cơm với mình, trong lòng nàng chỉ muốn Tạ Đạo Vi ăn cơm với mình thôi.
“Ngươi rõ ràng hiểu rõ mà còn giả bộ ngu ngơ, ngươi đây là đang cậy sủng mà kiêu đúng không, khoe ra tiểu thư sủng ái ngươi đi.” Bạch Thuật càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
“Cái gì chứ?” Mạc Nhàn cảm thấy sao càng lúc càng nghe không hiểu lời Bạch Thuật nói rồi.
“Tối hôm qua ngươi cố ý không ăn chiều, để tiểu thư đau lòng, hôm nay tiểu thư sợ ngươi lại không ăn cơm, mới dặn dò ta ăn cơm với ngươi, bây giờ trong lòng ngươi chắc chắn là muốn khoe ra đúng không…..” Bạch Thuật nói.
Mạc Nhàn nhớ đến, hôm qua nàng có nói qua, nàng không thích ăn cơm một mình, chỉ là nàng không nghĩ tới Tạ Đạo Vi vậy mà nghe thấy, còn để bụng. Hiện giờ nghe Bạch Thuật nói như vậy, trong lòng Mạc Nhàn ngọt đến hư hư, thực sự có chút muốn ngất ngay rồi.
“Thật sự tỷ tỷ, cố ý dặn dò ngươi ăn cơm với ta sao?” Khóe mắt với miệng Mạc Nhàn đều là ý cười, muốn giấu cũng không được, mặt mày đều cong cả lên, sáng lạn giống như hoa đào.
Bộ dáng này của Mạc Nhàn, muốn có bao nhiêu khoe khoang thì có bấy nhiêu khoe khoang, Bạch Thuật thầm nghĩ, quả nhiên chính là như vậy, ranh con này rõ ràng chính là muốn khoe ra tiểu thư sủng ái nàng thế nào. Bất quá Mạc Nhàn đúng thật là càng ngày càng đẹp, trong phủ này, trừ bỏ tiểu thư và phu nhân, thật sự không có ai có thể so sánh được với Mạc Nhàn, khó trách tiểu như muốn thu nàng làm nữ sủng.
“Còn không phải?” Bạch Thuật hỏi ngược lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.