Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
Tạ Đạo Vi ôm Mạc Nhàn vào phủ của mình. “Dọn giường trúc ở thư phòng, thời gian này Mạc Nhàn tạm thời an trí ở thư phòng của ta.” Tạ Đạo Vi phân phó Bạch Thuật, ở gần đây mới có thể trị liệu nội thương cho Mạc Nhàn. Tạ Đạo Vi ôm mình vào phủ trước mặt mọi người, Mạc Nhàn vốn dĩ có chút xấu hổ, lại nghe Tạ Đạo Vi an trí mình ở thư phòng của nàng, trong lòng liền mừng thầm, thầm nghĩ, đối với mình Tạ Đạo Vi vẫn là có chút quan tâm đi. “Vâng, ta sẽ cho người an bài. Đúng rồi, tiểu thư, phu nhân lệnh ngài lập tức đi gặp phu nhân, đối với chuyện tiểu thư đi hắc ngục lâm lần này, phu nhân có chút tức giận….” Bạch Thuật nói. “Ta đã biết, ngươi chuẩn bị nước ấm trước, ta tắm gội thay quần áo xong sẽ đi gặp mẫu thân, còn Mạc Nhàn, để nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó ngươi cũng hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo.” Tạ Đạo Vi phân phó Bạch Thuật xong liền để Mạc Nhàn xuống chỗ giường nệm nghỉ trưa của mình. “Vâng.” Bạch Thuật cung kính trả lời, chỉ là Bạch Thuật vừa chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại ngừng lại, “Tiểu thư, đã gần mười ngày không ngâm nước thuốc, dược liệu tắm gội có yêu cầu điều chỉnh gì không?” “Vậy ngươi chờ một chút, ta ghi phương thuốc cho ngươi” Tạ Đạo Vi nói, liền lập tức lấy giấy bút ở trêи bàn ghi hai phương thuốc, sau đó đưa cho Bạch Thuật. “Một phương thuốc là chuẩn bị cho Mạc Nhàn?” Bạch Thuật hỏi, đây là hai phương thuốc rất khác biệt, trong đó có một phương thuốc yêu cầu dùng dược liệu trị nội thương cực kỳ quý hiếm, hẳn là chuẩn bị cho Mạc Nhàn. “Uhm.” Tạ Đạo Vi nhẹ nhàng lên tiếng. Bạch Thuật nhìn tiểu thư nhà nàng, lại nhìn Mạc Nhàn một chút, cứ cảm thấy hai người này có gì đó khác với lúc trước. Mạc Nhàn nằm trêи giường nệm, nhìn Tạ Đạo Vi đối thoại với Bạch Thuật, nàng cũng chỉ có thể nằm ngóng nhìn, hoàn toàn không thể nói được cái gì. Chờ đến khi Bạch Thuật ra ngoài, Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi lựa trong đống lọ thuốc, chớp nhoáng lấy ra một lọ sau đó đổ một viên đan dược ra. Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, chẳng lẽ là cho mình ăn sao? Quả nhiên, nàng thấy Tạ Đạo Vi đi về phía mình. “Ăn đi.” Tạ Đạo Vi đưa đan dược cho Mạc Nhàn, ngữ khí không mặn không nhạt nói. “Đây là cái gì?” Mạc Nhàn tiếp nhận đan dược Tạ Đạo Vi đưa cho nàng, đang chuẩn bị để vào miệng thì nhiều chuyện hỏi một câu. “Vạn linh đan.” Ngữ khí Tạ Đạo Vi vẫn nhàn nhạt như cũ, giống như đây chỉ là một viên thuốc bình thường. “Là thuốc ngươi dùng máu luyện sao?” Tay Mạc Nhàn đang đưa thuốc đến miệng ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi, đây không phải là đan dược cống cho triều đình sao? Tạ Đạo Vi đưa mình ăn, chẳng phải lại cắt một chén máu lớn mà luyện lại nữa sao, nghĩ đến đây, Mạc Nhàn lập tức đau lòng thay cho Tạ Đạo Vi, nàng luyến tiếc thấy Tạ Đạo Vi lại phải cắt ra một chén máu lớn như vậy nữa. “Nếu không thì sao?” Tạ Đạo Vi hỏi ngược lại, vạn linh đan cũng có hiệu quả trị nội thương rất tốt. Nội thương của Mạc Nhàn, không nhất thiết phải yêu cầu trị liệu bằng vạn linh đan, nhưng là vạn linh đan có thể cho nàng khỏe lên rất nhanh. “Ta không ăn, trả lại ngươi!” Ngữ khí Mạc Nhàn chém đinh chặt sắt nói, cũng đem đan dược trả lại cho Tạ Đạo Vi. “Nguyên nhân?” Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn, ngữ khí có chút không vui hỏi, nàng không thích Mạc Nhàn làm trái nàng. “Chậm khỏe một chút cũng không sao, ta không muốn ngươi vì ta lại phải cắt thêm một chén máu lớn.” Mạc Nhàn nói, cho dù có gì nàng cũng sẽ không ăn viên vạn linh đan này, nàng cảm giác thân thể mình đang chuyển biến tốt đẹp, cũng không đến mức yêu cầu phải ăn vạn linh đan, vốn dĩ nàng đã đặc biệt không thích Tạ Đạo Vi dùng máu của mình luyện dược rồi. “Cho ngươi ăn thì ăn đi, làm ra vẻ cái gì?” Tạ Đạo Vi tức giận hỏi. “Ăn xong cái này là sẽ thương tổn tỷ tỷ, ta cũng không muốn thương tổn ngươi, nếu ta có biện pháp để ngươi không dùng máu của mình luyện dược thì ta sẽ làm, ta làm sao lại có thể giống người khác, trợ Trụ vi ngược chứ? Ta mặc kệ người khác thế nào, nhưng là ta sẽ không làm như vậy, ta cũng không phải sẽ bị liệt luôn!” Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi ánh mắt và ngữ khí đều cực kỳ kiên định. Bất quá trong lòng nàng vẫn thực là cảm động, nàng không nghĩ đến Tạ Đạo Vi vậy mà lấy vạn linh đan trân quý như vậy cho mình ăn, nàng thực sự cảm thấy sau lần này, phân lượng của nàng trong lòng Tạ Đạo Vi sẽ tăng lên, đây đại khái là chuyện khiến nàng vui vẻ nhất. Lần này bị thương, nàng cảm thấy đáng giá, thật sự, Tạ Đạo Vi quan tâm để ý, so với bất kỳ thứ gì đều trân quý! Tạ Đạo Vi nhìn ánh mắt kiên định của Mạc Nhàn, trong lòng lại dâng lên cảm giác khác thường lần nữa, có chút ấm áp, ấm đến lòng nàng đều có chút không được tự nhiên. “Vạn linh đan chẳng những có thể chữa lành nội thương của ngươi trong thời gian ngắn, hơn nữa còn có công hiệu tu luyện nội lực cực tốt, người trong thiên hạ đều cầu mà không được, ngươi thực sự không ăn sao?” Tạ Đạo Vi hỏi, một chén máu mà thôi, cũng không phải là cái gì không sinh ra được. “Không cần, ta cảm thấy chuyện lấy gia chủ Tạ gia luyện thuốc cần phải dừng lại, không phải có câu nói, thất phu vô tội, hoài bích có tội sao, ta còn cảm thấy chuyện để gia chủ Tạ gia làm lò thuốc vẫn là chuyện đặc biệt nguy hiểm, lỡ như có người nhìn trúng máu của các ngươi…..” Giống như Quỷ Bà Bà kia nhìn trúng thể chất đặc thù của mình và Tạ Đạo Vi vậy, Mạc Nhàn ngẫm lại, liền cảm thấy như thế này rất nguy hiểm, cũng không biết Tạ gia nghĩ thế nào lại xem chuyện gia chủ thành lò thuốc là đứng đầu, còn có truyền từ đời này qua đời khác. Sau lần này, Mạc Nhàn vẫn là cảm thấy mình không đủ mạnh, nàng thật hy vọng mình có thể càng mạnh mẽ thêm một chút, mạnh đến mức không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ nàng với Tạ Đạo Vi. “Ngươi không ăn thì thôi, nói nhiều như vậy làm cái gì?” Tạ Đạo Vi cũng không miễn cưỡng Mạc Nhàn ăn, lấy thể chất của Mạc Nhàn, đại khái cũng không lâu lắm là đã khôi phục lại trạng thái hoạt bát nhảy nhót trước kia rồi, cũng không nhất thiết cần phải ăn đan dược này, trong phủ cũng có rất nhiều dược liệu quý hiếm cung cấp, vấn đề hẳn là không lớn lắm. Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi không kiên trì để mình ăn vạn linh đan nữa, thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Ta thật sự cảm thấy như vậy, tỷ tỷ không cảm thấy như vậy sao?” Mạc Nhàn cảm thấy Tạ gia không nên để gia chủ làm lò thuốc nữa. “Làm như có mình ngươi thông minh sao?” Tạ Đạo Vi tức giận hỏi ngược lại, vấn đề Mạc Nhàn nói các nàng làm sao không biết được, nhưng có một số việc, một khi đã bắt đầu rồi, liền rất khó dừng lại. Ví như việc tiến cống vạn linh đan này, từ lúc bắt đầu về sau đã không thể dừng được, hoàng đế đều hận mình không thể sống đến vạn tuổi, làm sao có thể chịu bỏ chuyện vạn linh đan có thể tăng thọ được. Còn nữa, Tạ gia lấy dược lập thiên hạ, bách độc bất xâm chính là điều kiện gia chủ Tạ gia phải có, giống như đọc sách viết chữ, không nhất định phải thi Trạng Nguyên, nhưng là cần thiết, đạo lý chính là như vậy. “Tỷ tỷ lên làm gia chủ xong cũng không thể thay đổi chuyện này sao?” Mạc Nhàn hỏi, gia chủ bây giờ vẫn là phu nhân, chuyện đại sự vẫn là do phu nhân định đoạt, mà Tạ Đạo Vi ngày nào đó cũng sẽ thành gia chủ, chẳng lẽ nàng không nghĩ đến chuyện thay đổi cái này sao? “Băng dày ba thước, không phải chỉ do lạnh một ngày, mọi chuyện làm gì đơn giản như ngươi nghĩ thế” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói. “Ta tin tưởng chuyện thành vì người, ít nhất có lòng muốn thay đổi mới có cơ hội, không muốn làm vĩnh viễn sẽ không làm được.” Mạc Nhàn nói từ tận đáy lòng, có lẽ rất khó, nhưng cũng phải có bắt đầu không phải sao? Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn, nhẹ nhàng cười một chút, nàng cười không phải vì cười Mạc Nhàn vô tri, chỉ là đột nhiên cảm thấy đúng là nghé con không sợ cọp, nhưng không phải là loại vô tri, nàng thấy được trêи người Mạc Nhàn có một loại nhuệ khí. Mạc Nhàn nhìn không hiểu một cái mỉm cười này của Tạ Đạo Vi, nhưng cứ cảm thấy so với bình thường cười mình ngu ngốc, tham ăn, lười biếng cùng hàng đống khuyết điểm là không giống nhau. “Nếu không, ngươi đến làm gia chủ tương lai đi?” Tạ Đạo Vi nhướng mày hỏi, đương nhiên, nàng cũng chỉ là thuận miệng nói. “Mới không cần, ta chỉ muốn nhàn nhã mỗi ngày, sau đó học võ công thật giỏi, trở nên mạnh mẽ một chút, trách nhiệm gia chủ quá lớn. Còn nữa, ta không phải họ Tạ, làm sao cũng không đến ta làm gia chủ.” Mạc Nhàn nhanh chóng nói, nàng chỉ biểu đạt chuyện gia chủ Tạ gia lấy thân luyện dược là không tốt lắm, nếu Tạ Đạo Vi tiếp thu ý kiến của mình tất nhiên là tốt, còn không tiếp thu, thì thôi vậy. “Tiểu thư, thuốc tắm đã chuẩn bị xong.” Lúc này Bạch Thuật đi vào, liền thấy tiểu thư nhà mình với Mạc Nhàn nói chuyện rất vui vẻ, Bạch Thuật lại xác định lần nữa, tiểu thư nhà mình với Mạc Nhàn thật sự không giống trước đây. “Đúng rồi, mỗi ngày ngâm nước thuốc không phải chỉ để chữa bệnh, điều dưỡng thân thể, không còn gì tốt hơn.” Tạ Đạo Vi nói xong, liền rời khỏi thư phòng. Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi rời đi, khóe miệng vui sướиɠ nhếch lên trêи, thầm nghĩ, Tạ Đạo Vi quả nhiên cũng cảm thấy lấy gia chủ Tạ gia luyện thuốc cũng không tốt lắm. Nàng cảm giác quan hệ của mình với Tạ Đạo Vi giống như có biến hóa vi diệu, thân cận nhiều không nói đi, quan trọng hơn là, Tạ Đạo Vi bắt đầu dễ nói chuyện hơn rồi, cái loại cảm giác này, Mạc Nhàn cảm thấy quả thực quá mỹ diệu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau