Chương trước
Chương sau
Mạc Nhàn tắm xong ra tới, thấy Tạ Đạo Vi vẫn còn đứng chờ ngoài cửa.
“Vừa rồi tỷ tỷ canh cho ta sao?” Mạc Nhàn hỏi.
“Nếu không thì làm gì?” Tạ Đạo Vi hỏi ngược lại, dù sao Mạc Nhàn cũng là nữ tử, danh tiết nữ tử rất quan trọng, tuy rằng Tạ Đạo Vi cảm thấy mấy thứ này là hư vinh, không thể ăn thay cơm, nhưng thế nhân đều là như vậy, có chút chuyện không thể không tuân thủ, miễn cho kinh hãi thế tục, bị thế nhân gièm pha, ít nhất Tạ Đạo Vi cũng không muốn để cho Mạc Nhàn gặp phải phê bình.
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Thật ra Mạc Nhàn cảm thấy cùng Tạ Đạo Vi ra ngoài là đúng rồi, rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được sự chăm sóc như tỷ tỷ trêи người Tạ Đạo Vi.
“Ra ngoài rồi tất nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, ngươi chỉ cần tận lực không kéo chân ta là được.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, cho nên ban đầu nàng mới ngại phiền mà không muốn mang Mạc Nhàn ra cửa.
Mạc Nhàn nghe vậy, trong lòng chấn động, phát hiện thái độ Tạ Đạo Vi đối xử với mình ở bên ngoài với ở nhà thực sự không giống nhau. Ở trong nhà khi dễ mình thế nào cũng được, nhưng là ra ngoài rồi, chính là người một nhà, phải che chở, không thể để người khác khi dễ.
Cảm giác bản thân mình được Tạ Đạo Vi xem thành trách nhiệm, trong lòng Mạc Nhàn không nhịn được sinh ra một cổ ấm áp, nàng cảm thấy quan hệ của mình với Tạ Đạo Vi hình như là thêm thân cận một chút.
“Tỷ tỷ, cũng không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi.” Hôm nay đi theo Tạ Đạo Vi cả ngày, cực cực khổ khổ bảo trì khoảng cách, cảm giác thực sự có chút mệt mỏi.
“Ngươi kéo băng ghế lên đây, ngủ trêи đó.” Tạ Đaọ Vi không muốn cùng Mạc Nhàn ngủ trêи một cái giường, liền kêu Mạc Nhàn đi xuống dưới lầu dọn băng ghế lên đây, dù sao Mạc Nhàn không phải chưa từng ngủ trêи băng ghế.
“Không cần, giường rõ ràng rất lớn, có nệm có chăn, ngủ trêи băng ghế lâu thật sự rất không yên ổn….” Mạc Nhàn không muốn đi dọn băng ghế, trực tiếp bò lên giường, nằm ngủ sát bên trong, trong lòng nàng rất muốn ngủ chung giường với Tạ Đạo Vi.
Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn ăn vạ trêи giường, nghĩ đến mấy ngày sau điều kiện càng gian khổ hơn, có thể là màn trời chiếu đất, tâm mềm lại, liền ngầm đồng ý để Mạc Nhàn ngủ trêи giường, đêm nay cùng ngủ với mình.
Mạc Nhàn vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Tạ Đạo Vi, Tạ Đạo Vi nhìn mình, giống như do dự một chút, sau đó liền ngầm đồng ý mới đi đến giường ngồi xuống.
Mạc Nhàn biết Tạ Đạo Vi ngầm đồng ý cho mình ở lại, trong lòng mừng thầm, quả thật là mừng muốn chết, đây vẫn là lần đầu tiên nàng có cơ hội ngủ cùng giường với Tạ Đạo Vi, không biết vì sao, Mạc Nhàn cứ cảm thấy trong lòng mình có chút kϊƈɦ động nho nhỏ, còn có cảm giác hưng phấn. Vốn đang cảm thấy có chút mệt, cảm giác hiện tại một chút cũng không còn mệt nữa.
Tạ Đạo Vi nằm xuống xong, trong lòng Mạc Nhàn càng thêm phấn khởi, nguyên bản nàng với Tạ Đạo Vi còn nằm cách nửa cánh tay, Mạc Nhàn lại lặng lẽ đem thân thể mình nhích lại gần Tạ Đạo Vi một chút, từ khoảng cách nửa cánh tay, biến thành khoảng cách một bàn tay. Bất quá nàng cũng không dám lỗ mãng quá, miễn cho bị Tạ Đạo Vi đạp xuống giường, như vậy mất nhiều hơn được, hơn nữa nàng cũng không biết mình dựa gần Tạ Đạo Vi như thế là muốn làm gì. Nhưng càng đến gần, chóp mũi Mạc Nhàn truyền đến hương vị dược hương như có như không trêи người Tạ Đạo Vi, liền hiểu rõ vì sao mình lại thích đến gần Tạ Đạo Vi, bởi vì trêи người Tạ Đạo Vi thực sự là quá thơm, nàng quá thích hương vị trêи người Tạ Đạo Vi. Rõ ràng cũng chỉ là mùi thuốc, sao có thể thích đến như vậy đây? Mạc Nhàn nghĩ trăm lần vẫn không ra.
“Tỷ tỷ, ngươi có cảm thấy mọi người trong khách điếm này rất kỳ quái không?” Giờ khắc này cảm xúc Mạc Nhàn phấn khởi không buồn ngủ nữa, mở miệng hỏi, nàng cảm thấy tất cả mọi người ở hắc điếm này rất kỳ quái, lão bản nương cũng rất kỳ quái, cô nương kêu A Mặc kìa càng kỳ quái hơn.
“Ít thấy thì lạ, người bình thường làm sao lại tránh ở nơi rừng núi hoang vắng này.” Những người này không phải là phản đồ, thì cũng là trốn chạy, người kêu A Mặc kia câm cũng không phải là bẩm sinh, mà do bị độc, còn lão bản nương nhìn có vẻ phong trần ổn trọng kia vừa nhìn cũng biết là thường xuyên cùng người giao đấu, còn tiểu nhị dùng vũ khí vừa thấy cũng là người quen quát tháo đấu đá, tổ họp ba người này ở nơi hoang sơn dã lĩnh mở hắc điếm, hẳn là muốn trốn tránh chuyện gì đó.
“Vậy còn không phải là bởi vì tỷ tỷ ít mang ta ra ngoài nhìn sự đời sao, về sau tỷ tỷ mang ta ra ngoài nhiều một chút là tốt rồi.” Mạc Nhàn bỉu môi nói, nàng cũng cảm thấy mình đúng là ếch ngồi đáy giếng chưa trãi sự đời, hy vọng về sau mỗi lần Tạ Đạo Vi ra ngoài đều mang theo mình, dù sao bây giờ nàng đặc biệt nguyện ý cùng đi với Tạ Đạo Vi ra ngoài.
“Sau này ta không có cơ hội ra ngoài.” Tạ Đạo Vi đương nhiên biết trong lòng Mạc Nhàn tính toán cái gì, nhưng sau khi kế nhiệm gia chủ, sẽ không có thời gian để ra ngoài nữa.
“Vì sao?” Mạc Nhàn khó hiểu hỏi.
“Ngươi muốn ra ngoài, thì tự mình ra ngoài là được, ta cũng không trói chân ngươi không có ngươi ra cửa.” Tạ Đạo Vi cũng không lập tức nói cho Mạc Nhàn chuyện mình sẽ kế nhiệm gia chủ, thậm chí còn lảng tránh chuyện mình sắp phải chọn hôn phu, không biết vì sao, nàng không muốn Mạc Nhàn biết sớm như vậy.
“Một mình ta ra cửa tỷ tỷ không lo lắng cho ta sao?” Nghĩ đến chuyện ra ngoài mà không có Tạ Đạo Vi, hứng thú ra ngoài của Mạc Nhàn liền giảm hết phân nửa. Mỗi lần Tạ Đạo Vi ra cửa, mình đều không nhịn được mà lo lắng, Tạ Đạo Vi vậy mà yên tâm để mình ra ngoài một mình, không có chút lo lắng nào sao?
“Có cái gì mà lo lắng, không độc được, võ công lại không quá kém, kinh công cũng đủ dùng, chỉ cần không tìm đường chết, muốn sống thì cũng không phải chuyện gì khó khăn, nếu muốn rèn luyện, tất nhiên là ra ngoài một mình tốt hơn, có thể rèn luyện được.” Miệng Tạ Đạo Vi nói như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện để Mạc Nhàn ra ngoài một mình, trong lòng hình như cũng có chút mâu thuẫn, nhưng Tạ Đạo Vi người này, cũng sẽ không đem ý tưởng chân thật nói cho Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn nghe Tạ Đạo Vi nói, có đạo lý, không có gì sai, nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát khi không được coi trọng.
“Tỷ tỷ không có trọng cảm tình như ta đối với ngươi vậy, mỗi lần tỷ tỷ ra ngoài ta đều sẽ lo lắng cho tỷ tỷ.” Ngữ khí Mạc Nhàn có chút không vui nói, một chút như oán hận, một chút như là làm nũng.
Tạ Đạo Vi trước giờ cũng không biết khi mình ra ngoài Mạc Nhàn trong phủ sẽ lo lắng, trong lòng vẫn có chút xúc động, nhưng Tạ Đạo Vi lại nghĩ lại, Mạc Nhàn lo lắng cho mình bất quá cũng là do nàng đa tình, đâu chỉ lo mình mình, nếu Thủy Hương ra ngoài, Mạc Nhàn cũng sẽ lo lắng giống như vậy, thường thì cái gì giống nhau đều sẽ không còn quý giá nữa.
“Nếu Thủy Hương ra ngoài, ngươi cũng sẽ lo lắng, ngươi đa tình tràn lan như vậy, có cái gì mà lạ.” Tạ Đạo Vi không đồng ý hỏi ngược lại.
Mạc Nhàn bị nói đến cạn lời, tuy không thể phản bác lại lời Tạ Đạo Vi, nhưng là nàng lại cảm thấy mình cũng không có giống như Tạ Đạo Vi nói, nàng thấy trong lòng mình Tạ Đạo Vi và Thủy Hương không giống nhau, nhưng rốt cuộc chỗ nào không giống nhau, giờ khắc này Mạc Nhàn lại hoàn toàn không thể nói ra được.
“Dù sao ta cũng lo lắng cho ngươi, còn nữa, việc này cũng đâu có quan hệ với Thủy Hương đâu!” Mạc Nhàn nói, bây giờ nàng phát hiện ra, Tạ Đạo Vi hình như rất để ý đến Thủy Hương.
Tạ Đạo Vi cảm thấy cảm xúc của mình có chút không hiểu rõ, lúc nói ra bản thân mình cũng cảm thấy phiền chán, không muốn nhiều lời, nhưng lại thường xuyên nhịn không được mà nói ra tiếng, nàng đặc biệt không thích bản thân mình như vậy, cũng không thích mình vì việc này mà liên tục suy nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.