Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
“Hôm nay ta phải tập võ ở chỗ này, dù sao ngươi cũng không ngăn được ta.” Mạc Nhàn xem nhẹ chút không thoải mái trong lòng kia đối với Bạch Thuật, thầm nghĩ Bạch Thuật chắc là không ngăn được mình, chỉ cần Tạ Đạo Vi không đích thân ra đuổi mình, mình liền ăn vạ liều chết không đi. Con người có đôi khi kỳ quái như vậy, không bước được bước đầu sẽ không dám bước tiếp, còn đã bước được bước đầu rồi có thể tiến đến bằng bất cứ giá nào, da mặt dày cũng tốt hơn bất cứ thứ gì. Mạc Nhàn cường ngạnh muốn bước vào trong phủ, Bạch Thuật liền đánh với Mạc Nhàn, rất mau Bạch Thuật liền rơi xuống thế hạ phong, Mạc Nhàn cứ vậy mà ăn vạ ở trong phủ Tạ Đạo Vi không chịu đi. Bạch Thuật bị thua tức muốn hộc máu đi vào phòng Tạ Đạo Vi cáo trạng. “Mạc Nhàn là đồ vô lại, ta ngăn không cho nàng vào, ranh con này lại tùy hứng đi vào, ta đánh không lại nàng, bây giờ nàng liều chết ăn vạ ngoài sân, đuổi cũng không đi.” Bạch Thuật tức giận nói. “Da mặt đúng là càng ngày càng dày.” Tạ Đạo Vi xử lý sự vụ bận bịu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu như vậy liền không nói thêm cái gì nữa. Cứ như vậy? Bạch Thuật nguyên bản vẫn còn chờ tiểu thư nhà mình đuổi Mạc Nhàn đi, thực hiển nhiên là tiểu thư không có ý muốn đuổi Mạc Nhàn, cho nên tiểu thư đang là đồng ý cho Mạc Nhàn mặt dày ăn vạ ở đây sao. Vậy mình còn có gì để tức giận nữa, Bạch Thuật liền bình tĩnh lại, sau đó yên lặng đi ra ngoài. Nhìn thấy Mạc Nhàn trong viện, Bạch Thuật liền liếc mắt một cái, rồi xem như không thấy được. Lúc Bạch Thuật đi vào cáo trạng, Mạc Nhàn còn có chút khẩn trương, sợ Tạ Đạo Vi cũng đi ra đuổi mình, bất quá đợi trong chốc lát, không thấy Tạ Đạo Vi ra, chỉ thấy một mình Bạch Thuật ra, Mạc Nhàn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặc biệt là Bạch Thuật cũng không làm khó dễ mình nữa. Trong lòng Mạc Nhàn thầm nghĩ, nhất định là Tạ Đạo Vi ngầm đồng ý cho mình xuất hiện ở đây rồi, nghĩ đến Tạ Đạo Vi không còn tức giận mình như vậy nữa, trong lòng Mạc Nhàn liền cực kỳ vui mừng, yên tâm ở lại phủ Tạ Đạo Vi luyện tập thần dương kiếm pháp. Một khi chuyên tâm làm việc, thời gian liền trôi qua rất mau, trong nháy mắt, liền đến giữa trưa. Mạc Nhàn thu kiếm, chuẩn bị vào trong, lại bị Bạch Thuật duỗi tay ngăn cản lần nữa. “Không phải đến giờ ăn cơm trưa sao?” Mạc Nhàn vô tội hỏi, trước kia nàng tập võ ở đây, đều là cùng ăn cơm với Tạ Đạo Vi. “Tiểu thư, có yêu cầu Mạc Nhàn vào ăn cơm với ngài sao?” Bạch Thuật nâng cao âm lượng hỏi Tạ Đạo Vi ở bên trong. “Không cần.” Âm thanh Tạ Đạo Vi nhàn nhạt từ bên trong truyền ra. “Nghe thấy sao?” Bạch Thuật nhướng mày hỏi Mạc Nhàn. Mạc Nhàn nhìn Bạch Thuật, trong lòng thực sự buồn bực, đối với tâm tình hiện tại của Tạ Đạo Vi nàng có thể đoán được vài phần, bây giờ Tạ Đạo Vi cũng không còn giận như trước nữa, nhưng cũng không hoàn toàn hết giận, trạng thái õm ờ như vậy, chỉ cần Bạch Thuật không hỏi, da mặt mình dày tí ăn vạ vào dùng cơm với Tạ Đạo Vi hẳn là không thành vấn đề. Bạch Thuật chỉ cần mở miệng hỏi, đáp án kia khẳng định là không đồng ý rồi. “Bạch Thuật, ngươi cho ta vào ăn cơm đi.” Mạc Nhàn mềm giọng nói, nàng biết, Bạch Thuật là thị nữ bên người Tạ Đạo Vi, thái độ của nàng cũng quyết định mình có thể gặp được Tạ Đạo Vi hay không. Nếu Bạch Thuật chịu mắt nhắm mắt mở, vậy mình cũng dễ dàng hơn rất nhiều rồi. “Ta cũng không dám cãi mệnh lệnh của tiểu thư.” Bạch Thuật ngoài cười nhưng trong không cười nói, hiển nhiên là không định cho Mạc Nhàn đi vào. Mạc Nhàn nhìn bộ dáng nước chảy không lọt của Bạch Thuật, hơi có chút thất vọng xoay người giống như chuẩn bị rời đi. Bạch Thuật thấy Mạc Nhàn xoay người, cho rằng Mạc Nhàn chuẩn bị từ bỏ, liền thả lỏng cảnh giác, xoay người vào phòng hầu hạ Tạ Đạo Vi dùng bữa. Lúc nàng vừa mới xoay người, đã bị Mạc Nhàn điểm trúng huyệt, không thể động đậy, Bạch Thuật vừa định nói chuyện, lập tức lại bị Mạc Nhàn điểm á nguyệt. Hiện tại Mạc Nhàn thừa nhận, những gì Tạ Đạo Vi dạy nàng, đều là hữu dụng. Bạch Thuật trợn mắt tức giận nhìn, nàng sắp hộc máu đến nơi rồi, sao trước giờ lại không phát hiện Mạc Nhàn vô lại như vậy chứ. “Đắc tội, chờ ta cơm nước xong rồi giải cho ngươi.” Mạc Nhàn cười làm lành nhỏ giọng nói, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng nếu không ăn mềm được, thì chỉ có thể mạnh bạo thôi. Dù sao Bạch Thuật cũng ghét mình, không phải dễ dàng lấy lòng như vậy, đợi khi nào Bạch Thuật không chán ghét mình nữa, rau giá cũng lạnh hết rồi. Cả buổi sáng nàng cũng chưa thấy được Tạ Đạo Vi, lúc luyện kiếm bên ngoài đã khắc chế ɖu͙ƈ vọng chạy vào, đợi đến giữa trưa mới cùng Tạ Đạo Vi ăn cơm. Giữa trưa còn không gặp được nàng làm sao có thể nhịn được nữa, hôm qua Tạ Đạo Vi chảy nhiều máu như vậy, hôm nay cũng không biết ra sao rồi? Điểm huyệt Bạch Thuật xong, Mạc Nhàn có chút chột dạ đi vào. Sau khi đi vào liền nhìn thấy Tạ Đạo Vi ngồi đến thẳng tắp, thong thả ung dung ăn mỹ thực trêи bàn, ăn đến đặc biệt chậm. Tạ Đạo Vi xác thật không giống những người khác, ngồi có dáng, cầm có vẻ, tư thái đặc biệt đẹp, còn có một cổ tư thế mà người khác không có. Trước kia nàng cảm thấy tư thái Tạ Đạo Vi cao cao tại thượng, nhưng bây giờ nàng cảm thấy là tư thái đã được dưỡng thành từ nhỏ kết hợp với thói quen tự nhiên, cuối cùng trở thành tư thái và khí thế độc hữu của riêng nàng. Từ trước đến giờ Tạ Đạo Vi rất trắng, nhưng Mạc Nhàn vẫn cứ cảm thấy hôm nay sắc mặt Tạ Đạo Vi còn trắng hơn bình thường một chút, có lẽ là ảnh hưởng của chuyện mất máu quá nhiều hôm qua. Bất quá, khí sắc Tạ Đạo Vi nhìn tốt hơn hôm qua khá nhiều, nàng biết Tạ Đạo Vi am hiểu dùng thuốc, sẽ biết điều dưỡng thân thể của mình. Nhìn khí sắc Tạ Đạo Vi khôi phục hơn nhiều, trong lòng Mạc Nhàn liền có chút yên tâm. Mạc Nhàn vừa bước vào Tạ Đạo Vi đã biết, nhưng Tạ Đạo Vi hoàn toàn như không thấy nàng, không chịu ảnh hưởng tiếp tục ăn cơm. Tuy rằng Mạc Nhàn cảm thấy da mặt mình đã dày như tường thành, nhưng đối với hành vi điểm huyệt Bạch Thuật, không biết xấu hổ xông vào đây vẫn là có chút chột dạ. Bất quá, đều đã làm hết rồi, Mạc Nhàn cũng ra vẻ tự nhiên đi đến ngồi đối diện Tạ Đạo Vi. “Ta cho phép ngươi ngồi xuống sao?” Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn đối diện, khẽ nhíu mày hỏi. “Một người ăn cơm không thú vị, hai người ăn cơm mới ngon mà đúng không?” Mạc Nhàn cười nói. “Nếu ngồi đối diện là người đáng ghét, hẳn là khó nuốt xuống đi?” Tạ Đạo Vi nhướng mày hỏi ngược lại. “Hôm qua tỷ tỷ chảy nhiều máu như vậy, nên ăn nhiều đồ bổ một chút.” Mạc Nhàn múc canh gà cho Tạ Đạo Vi, để xuống trước mặt Tạ Đạo Vi, nhanh chóng nói sang chuyện khác. Tạ Đạo Vi liếc mắt nhìn canh gà Mạc Nhàn đưa đến, một chút ý từ muốn động cũng không có. Mạc Nhàn múc canh cho Tạ Đạo Vi xong, cũng múc cho mình một chén, thật ra nàng cũng không khách khí uống hết một ngụm thật to, một ngụm này nuốt xuống, đều là mùi dược vị nồng đậm, hoàn toàn đem mùi gà lấn át mất, xem ra tất cả đều là thuốc bổ lại cho Tạ Đạo Vi. Mạc Nhàn miễn cưỡng húp xong chén canh này thì không ăn thêm nữa, sau đó ăn mấy món khác, nàng phát hiện, đa số đồ ăn trêи bàn đều có pha thuốc, thầm nghĩ, Tạ Đạo Vi mất nhiều máu như vậy, xác thật là thương tổn thân thể, muốn bồi bổ nhiều hơn. Nhưng mà còn tốt, tuy rằng đều có mùi thuốc, nhưng cũng không phải rất khó ăn, dù sao Mạc Nhàn cũng ăn rất ngon. Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn cái gì cũng ăn, thầm nghĩ một bàn ăn này tất cả đều là đồ bổ đầu bếp cố ý làm riêng cho mình, Mạc Nhàn tuổi trẻ khí thịnh, thân khỏe như trâu, ăn nhiều đồ bổ như vậy, đêm nay không chảy máu mũi thì cũng vì khí huyết dâng trào mà không ngủ được rồi. Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi đang nhìn mình, liền dừng ăn nhìn về phía Tạ Đạo Vi. “Sao ngươi lại không ăn?” Mạc Nhàn hỏi, thực sự không phải là vì mình làm nàng thật sự khó nuốt xuống đi. Lúc này Tạ Đạo Vi mới tiếp tục cầm đũa, gắp một miếng đồ ăn, để vào miệng thong thả ung dùng nhấm nuốt. Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi ăn, hận không thể thế nàng ăn vào, cho nàng ăn nhiều một chút, hảo hảo bồi bổ thân mình, mà Tạ Đạo Vi thực sự chỉ ăn vài miếng, rồi lại không ăn nữa, Mạc Nhàn nhìn cũng có chút sốt ruột. “Hôm qua ngươi chảy nhiều máu như vậy, hẳn là nên ăn nhiều một chút.” Mạc Nhàn quan tâm nói. “Ngươi ăn cơm không nói, không ai nói ngươi câm đâu!” Ngữ khí Tạ Đạo Vi có chút không kiên nhẫn nói. Mạc Nhàn biết Tạ Đạo Vi không nhẫn nại, tính tình lại kém, không thích người khác dong dài liền nhanh chóng ngậm miệng lại, miễn cho mình bị Tạ Đạo Vi đá ra ngoài. Tạ Đạo Vi buông đũa xuống xong mới cầm chén canh gà Mạc Nhàn múc lúc nãy, uống được hai muỗng liền không uống nữa, lấy khăn tay đã được chuẩn bị sẵn lau miệng một chút, bữa cơm này Tạ Đạo Vi xem như là đã ăn xong rồi. Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi uống canh gà mình múc, tuy rằng chỉ uống hai muỗng, nhưng đối với Mạc Nhàn mà nói quả thật là không tầm thường, nghĩ thầm Tạ Đạo Vi hẳn là sẽ không tức giận mình nữa, nếu không Tạ Đạo Vi chắc chắn sẽ không uống rồi, nghĩ đến đây, tâm tình Mạc Nhàn muốn vui vẻ bao nhiều liền vui vẻ bấy nhiêu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau