Đối với Mạc Nhàn mà nói, có kẹo, thời gian xác thật trôi qua nhanh hơn rất nhiều. 
Tạ Đạo Vi bắt một con rắn độc từ thùng gỗ ra, sau đó lấy dịch độc từ răng nanh, sau lại không biết lấy từ đâu ra mười mấy con sâu đủ màu sắc, nhìn một đống sâu đủ màu này, da đầu Mạc Nhàn tê dại. Tuy rằng bây giờ kháng độc của nàng đã rất mạnh, nhưng thấy những thứ này xong trong lòng nàng vẫn đều nao nao. Mạc Nhàn nhìn mặt Tạ Đạo Vi một chút, mặt Tạ Đạo Vi không có biểu tình gì, còn đem một con sâu lông màu đỏ rạch bụng, nạo hết mấy thứ trong bụng nó ra. Mạc Nhàn ghê tởm thật sự, nhanh chóng dời tầm mắt khỏi người Tạ Đạo Vi. Lúc này, Mạc Nhàn cảm tháy Tạ Đạo Vi một chút cũng không giống nữ nhân, giống như trêи đời này không có cái gì khiến nàng sợ hãi cả. 
“Ngươi không có sợ thứ gì sao?” Mạc Nhàn tò mò hỏi. 
“Không có.” Tạ Đạo Vi lập tức phủ nhận, cho dù có, nàng cũng sẽ không nói cho người khác, không nên đem nhược điểm của mình nói cho người khác, bất quá nàng cũng đã suy nghĩ một vòng, xác thật không có cái gì làm nàng sợ hãi. 
“Thật lợi hại, ta sợ rất nhiều thứ, sợ tối, sợ yêu quái, sợ độ cao, sợ sâu, sợ rắn độc, sợ….” Mạc Nhàn kể một vòng, không chút do dự phơi bày nỗi sợ của mình, còn tự đếm mấy thứ làm mình sợ hãi. 
“Ta biết, ngươi có thể câm miệng.” Tạ Đạo Vi đối với mấy thứ Mạc Nhàn sợ cũng hoàn toàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ty-bat-hung/1361607/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.