Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
Đối với Mạc Nhàn mà nói, có kẹo, thời gian xác thật trôi qua nhanh hơn rất nhiều. Tạ Đạo Vi bắt một con rắn độc từ thùng gỗ ra, sau đó lấy dịch độc từ răng nanh, sau lại không biết lấy từ đâu ra mười mấy con sâu đủ màu sắc, nhìn một đống sâu đủ màu này, da đầu Mạc Nhàn tê dại. Tuy rằng bây giờ kháng độc của nàng đã rất mạnh, nhưng thấy những thứ này xong trong lòng nàng vẫn đều nao nao. Mạc Nhàn nhìn mặt Tạ Đạo Vi một chút, mặt Tạ Đạo Vi không có biểu tình gì, còn đem một con sâu lông màu đỏ rạch bụng, nạo hết mấy thứ trong bụng nó ra. Mạc Nhàn ghê tởm thật sự, nhanh chóng dời tầm mắt khỏi người Tạ Đạo Vi. Lúc này, Mạc Nhàn cảm tháy Tạ Đạo Vi một chút cũng không giống nữ nhân, giống như trêи đời này không có cái gì khiến nàng sợ hãi cả. “Ngươi không có sợ thứ gì sao?” Mạc Nhàn tò mò hỏi. “Không có.” Tạ Đạo Vi lập tức phủ nhận, cho dù có, nàng cũng sẽ không nói cho người khác, không nên đem nhược điểm của mình nói cho người khác, bất quá nàng cũng đã suy nghĩ một vòng, xác thật không có cái gì làm nàng sợ hãi. “Thật lợi hại, ta sợ rất nhiều thứ, sợ tối, sợ yêu quái, sợ độ cao, sợ sâu, sợ rắn độc, sợ….” Mạc Nhàn kể một vòng, không chút do dự phơi bày nỗi sợ của mình, còn tự đếm mấy thứ làm mình sợ hãi. “Ta biết, ngươi có thể câm miệng.” Tạ Đạo Vi đối với mấy thứ Mạc Nhàn sợ cũng hoàn toàn không có hứng thú, chỉ cảm thấy Mạc Nhàn quá ồn, đứa nhóc này chẳng những nhát gan mà còn đặc biệt nói nhiều nữa. Mạc Nhàn còn muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút ai oán, Tạ Đạo Vi quả nhiên vẫn không có tình người. Bất quá lúc này, trong đầu Mạc Nhàn đột nhiên lại hiện lên câu nói kia của Thủy Hương, ngươi muốn thân cận nàng, nhưng không thân cận được, ngươi liền bực, quyết định nàng không thích ta, ta cũng không thích nàng. Những lời này đột nhiên lại xuất hiện lần nữa, làm Mạc Nhàn có chút hoảng sợ, không, không, tuyệt đối không phải như thế, Tạ Đạo Vi nói chuyện độc địa như vậy, tính tình chán ghét như vậy, làm sao mà mình lại muốn thân cận nàng, chỉ là mình nhàm chán, tùy tiện muốn đến thôi, mình cũng không phải thích nói chuyện với nàng, không tồn tại vấn đề muốn thân cận gì cả. Lui một bước mà nói, cho dù mình có thực sự muốn chủ động thân cận Tạ Đạo Vi, thì cũng là do tính tình của mình tốt, thương hại nàng ta không có bằng hữu, cô đơn mà thôi. Tạ Đạo Vi không cho người khác thân cận, cũng không thích mình, đương nhiên mình cũng sẽ không thích nàng ta rồi, ai lại đem cái mặt nóng dán vào cái ʍôиɠ lại của người ta chứ. Lỡ như có một ngày nào đó, tính tình Tạ Đạo Vi thay đổi, đột nhiên đối xử dịu dàng tốt đẹp với mình một chút, mình khẳng định cũng sẽ không chán ghét Tạ Đạo Vi dịu dàng tốt bụng đâu, bất quá nàng cũng không tưởng tượng ra nổi bộ dáng ôn nhu săn sóc kia của Tạ Đạo Vi. Trong nội tâm Mạc Nhàn suy nghĩ quá nhiều tình huống, Mạc Nhàn còn lén nhìn Tạ Đạo Vi vài lần, nàng đột nhiên phát hiện hình như Tạ Đạo Vi rất ít khi cười thật lòng, tính là ngẫu nhiên cười, cũng chỉ là hơi cười cười, cười cũng không vui vẻ gì. “Tỷ tỷ, ngươi có vui vẻ qua sao?” Mạc Nhàn nhịn không được lại hỏi ra miệng. Tạ Đạo Vi đang pha chế độc dược hơi dừng một chút, nàng cảm thấy hôm nay Mạc Nhàn nói quá nhiều, mà nàng cũng không định trả lời mấy vấn đề nhàm chán của Mạc Nhàn. Mạc Nhàn không có được đáp án, giống như cũng không quá bất ngờ, Tạ Đạo Vi luôn là như vậy, muốn để ý hay không để ý mình thì hoàn toàn dựa vào tâm tình của nàng ta cả. Sau đó Mạc Nhàn cũng không hỏi nữa, bởi vì nàng có chút mệt mỏi rã rời, mỗi lần ngâm cái này nàng đều rất dễ mệt, cho nên trực tiếp nhắm mắt ngủ một chút. “Dậy!” Tạ Đạo Vi pha chế độc dược xong, thấy Mạc Nhàn lại ngủ. Sinh hoạt của Mạc Nhàn chính là ăn no ngủ đủ, giống như không có chuyện gì lớn lao hơn để làm, sống đơn giản như là heo, đại khái cũng xem như là một loại hạnh phúc. Mạc Nhàn cảm giác mình vừa mới nhắm mắt đã bị kêu dậy, quả nhiên lúc ngủ thời gian luôn trôi qua rất nhanh. “Xong rồi?” Mạc Nhàn xoa đôi mắt mệt mỏi. “Ngươi tắm xong thì có thể trở về.” Tạ Đạo Vi nói xong, liền rời đi. Mạc Nhàn đứng dậy, dùng nước sạch tắm lại, chuẩn bị trở về. Trước lúc trở về, nàng còn nhìn thoáng qua phòng Tạ Đạo Vi, đèn vẫn còn sáng, chắc là vẫn còn chưa ngủ. Tạ Đạo Vi trở về phòng, Bạch Thuật liền lập tức cho hạ nhân đem thuốc tắm vào. “Nhàn tiểu thư tìm tiểu thư làm gì vậy?” Bạch Thuật ở bên cạnh giúp Tạ Đạo Vi gội đầu vừa hỏi. “Ngâm độc.” Tạ Đạo Vi khép hờ đôi mắt ngắn gọn trả lời. “Thật lạ nha, bình thường không phải nàng ghét nhất chuyện này sao?” Bạch Thuật cười nói. Tạ Đạo Vi không đáp, nàng cũng cảm thấy Mạc Nhàn hôm này có điểm khác thường. “Phu nhân để nàng làm nhị tiểu thư Tạ gia, chẳng lẽ khiến nàng áp lực? Muốn cố gắng tiến tới?” Bạch Thuật lại hỏi. “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Tạ Đạo Vi không cho rằng Mạc Nhàn muốn cố gắng tiến tới, nhiều lắm là ít lười hơn một chút thôi, bất quá mẫu thân đột nhiên cất nhắc nàng hình như đối với nàng có chút kϊƈɦ thích, lấy tính tình của Mạc Nhàn mà nói, chưa chắc muốn làm nhị tiểu thư Tạ gia này. “Cũng đúng, nàng quá hiểu biết phải làm gì để bản thân sống sung sướиɠ một chút.” Bạch Thuật mỉm cười nói. Lúc Mạc Nhàn trở về, Thủy Hương vẫn còn đang đợi nàng. “Sao ngươi còn chưa ngủ?” Mạc Nhàn hỏi, cũng đã trễ như vậy rồi. “Nào có chuyện chủ tử còn chưa ngủ mà nha hoàn đã ngủ trước rồi.” Thủy Hương mỉm cười nhẹ nhàng nói. “Ở đây cũng không có người ngoài, ta đã sớm xem ngươi như tỷ tỷ, về sau không cần phải đợi ta, cứ đi ngủ trước đi.” Mạc Nhàn cầm tay Thủy Hương cười nói. So với người không tình cảm như Tạ Đạo Vi, Thủy Hương thật sự quá dịu dàng chăm sóc, quả nhiên, nàng vẫn thích Thủy Hương hơn một chút. “Cho muội.” Thủy Hương đem thịt dê với quả hạch Mạc Nhàn đưa cho mình đưa lại cho Mạc Nhàn, chỉ là được bọc vào giấy thấm dầu. “Sao ngươi lại không ăn cái gì vậy?” Mạc Nhàn nhìn đồ ăn đưa cho mình hình như không vơi bớt, nhíu mày hỏi. “Ta thấy muội thích ăn, muội ăn nhiều một ít, đúng lúc thân thể muội đang tuổi lớn.” Thủy Hương mỉm cười nói, nàng không thích đồ ăn vặt, Mạc Nhàn lại thích ăn hơn. “Ngươi đã quên bây giờ là là nhị tiểu thư Tạ gia sao, sau này muốn ăn cái gì mà không có đâu? Ngươi cầm ăn đi, nếu ngươi không ăn, ta sẽ không vui vẻ.” Mạc Nhàn lại đem đồ ăn nhét lại vào tay Thủy Hương. Cũng đúng, bây giờ Mạc Nhàn là nhị tiểu thư Tạ gia, đại khái sau này cũng không thiếu cái gì, Thủy Hương cũng không từ chối nữa. “Là nhị tiểu thư Tạ gia là chuyện tốt, chỉ là ta có chút lo lắng.” Thủy Hương có chút ưu sầu nói. “Lo lắng cái gì?” Mạc Nhàn hỏi. “Mọi việc đều có được có mất, nếu muội nhận vinh quang phú quý vì chức danh nhị tiểu thư Tạ gia, sợ sau này chuyện cần làm còn phải nhiều….” Thủy Hương nói ra lo lắng trong lòng mình. “Ta hiểu rõ, hôm nay ta được cho, ngày nào đó phu nhân sẽ có chuyện cần.” Cho nên hôm nay có ăn uống no đủ cũng không thể vui vẻ, mới muốn đi tìm Tạ Đạo Vi, sợ Tạ Đạo Vi cũng giống như phu nhân. Nếu Tạ Đạo Vi giống với phu nhân, kỳ thật mới xem như là bình thường, chỉ là trong lòng nàng cảm thấy Tạ Đạo Vi cũng không giống phu nhân. Bất quá từ chỗ Tạ Đạo Vi trở về, nàng cảm giác tốt hơn nhiều rồi. “Vậy thì làm sao bây giờ?” Thủy Hương lo lắng hỏi. “Mặc kệ, đến đâu hay đến đó, nghĩ nhiều cũng vô dụng, dù sao đây cũng không phải chuyện ta có thể thay đổi được.” Mạc Nhàn chẳng thèm để ý nói, cho dù có vấn đề gì lớn, thì chờ trời sập xuống mới nói tiếp đi. “Ngươi thật lạc quan.” Thủy Hương duỗi tay sờ đầu Mạc Nhàn một chút nói. “Sống như vậy mới vui vẻ, ngươi nhìn Tạ Đạo Vi xem, cả ngày đều không cười, vừa thấy cũng biết sống không vui rồi.” Mạc Nhàn cười nói. “Trách nhiệm của đại tiểu thư quá nặng, sao có thể hi hi ha ha như muội được.” Thủy Hương cảm thấy mỗi ngày Mạc Nhàn đều phải móc mỉa oán giận đại tiểu thư ít nhất một lần trở lên, hình như chưa từng bỏ qua ngày nào cả.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau