Không bao lâu, mười mâm đủ loại bánh ngọt đã được đưa lên tới. Vì cái gì là mười mâm, là vì Mạc Nhàn thực sự là ăn rất được đi.
Mạc Nhàn nhìn nhiều bánh như vậy, quả thật hoa tâm nộ phóng. Tạ Đạo Vi chắc là thấy nàng bị Tạ Chương khi dễ nên có một chút áy náy đi, thường ngày chỉ kêu có năm mâm, nàng ăn hết cũng chưa đã thèm, hôm nay tốt như vậy, gọi hẳn mười măm, hiển nhiên là định cho hôm nay mình ăn đủ.
“Sao hôm nay lại nhiều hơn năm phần.” Mạc Nhàn ra vẻ tùy ý hỏi.
“Không phải ngươi thích ăn sao, để cho ngươi ăn đủ.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói.
“Là có loại độc mới lợi hại sao?” Mạc Nhàn chờ không được cầm lên một cái bánh mình thích nhất, vừa cắn vừa hỏi. Chẳng lẽ muốn mình thử độc mới nên mới bồi thường trước sao? Nhưng mà nàng nếm không ra, bị độc ba năm, bây giờ Mạc Nhàn đa phần đã có thể nếm ra được nếu Tạ Đạo Vi độc nàng.
Ngắn ngủn mấy giây, Mạc Nhàn đã ăn xong hai cái, trong tay cũng đang cầm cái thứ ba, căn bản cũng không kiêng kị nếu có ăn phải độc mới lợi hại.
“Không hạ.” Tạ Đạo Vi khinh thường nói.
“Tốt như vậy sao?” Mạc Nhàn có chút không tin hỏi ngược lại.
“Có đôi khi, ta cũng không muốn độc ngươi, nhưng thấy tư thái của ngươi như vậy ta lại rất muốn độc chết ngươi.” Tạ Đạo Vi liếc mắt nhìn Mạc Nhàn nói.
“Nhất định là do đen quá, không đủ đẹp, mới khiến cho tỷ tỷ có ảo giác như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ty-bat-hung/1361598/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.