Ta dường như đã đi xuyên qua vô vàn cánh cửa, ghé ngang qua muôn trùng thế giới, cảm giác như đã sống qua ngàn kiếp, uống không biết bao nhiêu chén canh Mạnh Bà. Luân hồi, như một vòng xoáy không có hồi kết, tạo thành một vòng xoắn màu xám vô cùng vô tận nhìn mãi không tìm thấy lối ra.
Ta bơ vơ đứng trong luân hồi, trải bao nhiêu kiếp, nhận bao nhiêu tình, rốt cuộc lạc lõng vẫn chỉ có mình ta.
Ta là con bướm Tiêu Tương chỉ hi vọng tình kiếp có một ngày đi đến hồi kết thúc, tất cả sẽ quy về một giấc mộng ngàn năm, ta lại có thể cùng hắn dập dìu cùng nhau dạo quanh vườn hoa Thiên giới…~…*…~
Trong một phủ viện khang trang sạch sẽ nằm ở phía Tây một toà thành lớn tên gọi Phúc An thành, có khoảng mười mấy người đang đua nhau chạy loạn cả lên. Bên ngoài cửa viện, dưới mái hiên màu xanh ngọc bích, một người đàn ông uy nghiêm liên tục đi qua đi lại. Mỗi khi trong viện phát ra tiếng kêu đau đớn của nữ nhân là một lần nam nhân đó muốn tông cửa xông vào. May mắn có một nam nhân áo trắng khác đứng bên cạnh giữ lại.
– Cho ta vào!!!
Nam nhân uy vũ râu hùm hàm én tức giận la lên. Nam nhân áo trắng vẫn bình thản như cũ lắc đầu cự tuyệt, một tay túm lấy người kia đang hùng hùng hổ hổ muốn xông vào phòng lôi ra một góc.
– Đại ca, nữ nhân sanh con là chuyện bình thường, huynh hãy bình tĩnh đã.
– Lão nhị! Không phải vợ ngươi sanh, người làm gì biết lo chứ?
Nam nhân được gọi là đại ca mất kiên nhẫn hét lên, y thở phì phò, gương mặt có làn da rám nắng bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ. Người được gọi là lão nhị không hề tỏ ra hoảng sợ mà chỉ biểu môi.
– Đại ca, bà đỡ trước đó đã nói lúc tẩu tử sanh hài nhi tuyệt không được làm phiền. Giờ huynh không lo canh chừng mà cứ muốn xông vào phá đám, có chuyện gì xảy ra huynh tự chịu trách nhiệm.
– Ta…
– Thêm nữa, không được gọi đệ là lão nhị.
– Ngươi đứng thứ hai, không gọi ngươi lão nhị thì gọi là gì?
– Người không gọi ta một tiếng nhị đệ cho thân mật được sao?
– Nằm mơ, bắt ta gọi theo cách văn nhã sến lụa đó ta không làm được. Miễn dùm đi lão nhị.
– Nhị đệ!
– Từ lúc ngươi nằm trong bụng mẹ ta đã gọi ngươi là lão nhị, quen mồm rồi.
– Vậy sửa đi.
– Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
– ….
Tiêu Chính đã nóng như có lửa đốt dưới chân, y vẫn không ngừng đi qua đi lại, mồ hôi thấm đẫm ướt cả áo.
Sinh thằng lớn, phu nhân đã muốn chết đi sống lại, y bảo ngừng, phu nhân y khóc, y nhường. Sinh thằng thứ hai, phu nhân bước một chân vào quỷ môn quan, y khuyên nghỉ, phu nhân y nháo, y nhịn. Giờ đến đứa thứ ba, đã hơn một ngày, phu nhân cũng đã ngất, rồi tỉnh, sau đó lại ngất, cho đến bây giờ mà đứa nhỏ vẫn chưa chào đời làm y thật lo lắng. Y thề, sau này dù phu nhân có đòi thắt cổ cũng quyết không để nàng sinh nữa, thề thề thề!
Tiêu Viên lẳng lặng đứng nhìn đại ca mình đang bứt rứt tay chân cứ chực tông cửa xông vào. Y thở dài trong lặng lẽ. Lần nào chị dâu sinh nở y cũng phải chạy tới làm thằng canh cửa như thế này, chả trách ế vợ tới giờ. Ngửa mặt lên trời bi ai khóc thầm, không lẽ đẹp trai tuấn nhã như Tiêu Viên y suốt đời chỉ có thể đứng canh cửa chờ chị dâu sinh chất nhi sao?
Trong khi Tiêu Chính đang nhấp nhỏm đưa chân lên xuống muốn đá banh cửa, Tiêu Viên thì đứng ở một góc nhìn trời tự cảm tự thương tự khóc thầm, trước cửa đình viện lại xuất hiện thêm hai thành viên mới. Một lớn một nhỏ nắm tay nhau đứng thẳng lưng, cùng chăm chú nhìn về cánh cửa đóng kín kia. Ai cũng có thể thấy đó là hai đứa bé trai xinh đẹp lanh lợi vô cùng, đứa lớn khoảng tám tuổi, đứa nhỏ khoảng năm tuổi, cứ thế nắm tay nhau lẳng lặng nhìn thẳng về phía trước.
– Đại ca, mẹ hình như rất đau.
Bé trai năm tuổi Tiêu Khinh Vân khẽ cắn ngón tay, đưa đôi mắt ngập nước nhìn về anh trai mình.
– Lúc trước sanh đệ mẹ cũng la như thế. Rất đau.
Oa nhi tám tuổi Tiêu Lăng Phong lãnh thanh trả lời, nhưng đôi mắt lại trìu mến ôn nhu nhìn đệ đệ trắng trẻo đáng yêu của mình.
– Thật tội nghiệp mẹ,.. chỉ vì Khinh Vân xin mẹ cho tiểu đệ đệ nên mẹ mới đau như thế. Tiểu đệ đệ cũng thật hư, sao không mau chui ra đi chứ…
Tiểu Khinh Vân nức nở muốn khóc, đôi mắt hoa đào bắt đầu long lanh ngấn nước. Trong lòng thầm bồi thêm một câu “Sau này phải trừng phạt tiểu đệ đệ thật nhiều vì dám làm đau mẹ”. Lăng Phong không nói gì, chỉ nhẹ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nhị đệ đáng yêu của mình, trong lòng tự nhủ “Sau này phải đem tiểu đệ đệ tránh thật xa móng vuốt của Khinh Vân”.
Trong khi hạ nhân bắt đầu cảm nhận được không khí nơi này bắt đầu có biển đổi, một phía hỏa diệm sơn phun trào, một góc lũ lụt tràn bờ đê, chính giữa lại có hai núi băng trấn áp thì bỗng nhiên một tia sáng ánh lên giữa trời, sau đó là tiếng sấm rền vang dậy cả một vùng. Kế tiếp là từng giọt từng giọt mưa mát lạnh bắt đầu thi nhau tung mình xuống trần.
Theo sự dẫn dắt của làn gió xuân, những hạt mưa bay rất chậm, rơi rất nhẹ, chạm rất khẽ. Mọi người bỗng khựng lại động tác, ngơ ngẫn nhìn mưa. Lòng ai cũng cảm thấy ấm áp, tinh thần ai cũng trở nên khoan khoái. Vậy là rốt cuộc cũng đã đến, cơn mưa xuân đầu tiên của năm, báo hiệu niềm vui mới, những điều tốt lành mới.
Cùng lúc đó, tiếng khóc thất thanh vang lên lại khiến mọi người tiếp tục ngẩn ngơ.
– Sinh rồi… sinh rồi ! Phu nhân…. Aaaaaaaaa!
Tiêu Chính Tiêu đại tướng quân như một đứa trẻ nhảy cẩng lên vui mừng. Tiêu Viên thì ngẩng mặt lên nhìn trời mà cười to sung sướng.
– Ta lại có thêm một đứa cháu rồi a ha ha. Đứa cháu đáng yêu của ta ha ha.
– Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân! Là một tiểu thư xinh đẹp… Mưa xuân thật là tốt lành… Điềm lành! Điềm lành!
– Con gái? Con gái! Ta có con gái!
– Không phải tiểu đệ đệ. Là tiểu muội muội
Hai tiểu oa nhi nắm chặt tay nhau hơn, đôi mắt như ngập nước mở to không giấu được sự vui mừng. Mọi người đều lấy tốc độ nhanh nhất để vào xem thiếu phụ đang mỉm cười hạnh phúc bên cạnh một tiểu oa nhi đỏ hỏn vừa mới chào đời.
Mọi người ai cũng hớn hở cười nói với nhau, vừa tất bật tiếp tục công việc vừa đón mưa xuân. Cơn mưa đầu năm luôn mang theo thật nhiều may mắn. Tướng quân phủ rốt cuộc cũng chào đón thêm một thành viên mới, chắc hẵng sau này sẽ rộn rã lắm đây.
Đại tướng quân mặc kệ can ngăn của bà đỡ, lờ luôn cái liếc xéo của phu nhân, cứ thế trộm lấy tiểu công chúa mới sinh bồng đi khoe khắp phủ cho mọi người nhìn mặt.
Tiêu Viên chạy như bay về thư phòng tìm một cái tên hay cho cháu gái của mình. Đang bước nhanh giữa sân rộng thì bỗng từ đâu nhìn thấy chen vào những hạt mưa xuân, một mảnh khăn lụa từ phía trời cao phất phơ bay xuống, phủ lên tay người đang đứng ngẩn ngơ dưới mưa, thấp thoáng ba chữ hãy còn chưa ráo mực: “Tiêu Tương Vũ”.
Tiêu Lăng Phong – trưởng tử Tiêu đại tướng quân, nắm chặt tay em trai mình, Tiêu Khinh Vân, đi theo cha, cùng cha khoe em gái, cùng cha ngây ngô cười. Bỏ lại Tiêu phu nhân đang bực bội nằm trên giường mỉm cười oán trách “Cha con cái nhà này”.
Cơn mưa xuân cứ rơi như thế đến cuối ngày, kết thúc bằng sự kiện tướng quân bị vợ phạt quỳ vì vui quá mà suýt đánh rơi con gái.