Buổi sáng lúc lấy máu, Điền Điềm kể cô nghe chuyện trong khi cô hôn mê, thuận tiện tố cáo Hoắc Hào Chi.
"Hôm đó ca sĩ chính ở văn phòng dữ lắm, nắm cổ áo chủ nhiệm của chúng tôi làm tôi sợ nhảy dựng, không ngờ anh ấy có tiềm chất gây chuyện như vậy..."
"Thật không đấy?"
"Còn giả được sao, cả tầng 19 đang ầm ĩ lên kia, anh trai cô muốn ký tờ thông báo kia còn bị anh ấy giật lấy xé mất."
"Vậy tôi phải quản lý anh ấy cho tốt, lần sau không được vậy nữa."
Nghe được đáp án vừa lòng, Điền Điềm cười rộ, nhưng lại nghĩ, vội xua tay: "Không có lần sau nữa, một lần là đủ rồi."
Điền Điềm ám chỉ chuyện bác sĩ ra thông báo bệnh tình của Kiều Vi nguy kịch.
Hoắc Hào Chi đang đi mua đồ, Điền Điềm rút kim, vừa quay đầu liền thấy hung thần kia từ bên ngoài trở về, sợ tới mức vỗ ngực, thầm nghĩ may mà anh không nghe thấy.
Lúc ăn sáng, Hoắc Hào chi cầm lược chải tóc cho cô.
Kiều Vi đặt cái muỗng xuống, vô tình nhắc lại: "Hào Chi, anh đánh bác sĩ à?"
"Ai nhiều chuyện vậy?"
Kiều Vi thở dài: "Mọi người trong bệnh viện đều biết."
"Anh không có đánh." Hoắc Hào Chi lúc này mới chịu giải thích, "Chỉ nắm nhẹ cái thôi."
"Bản chất không phải như nhau sao? Hào Chi." Kiều Vi hạ giọng, nói một cách nghiêm túc.
"Anh đâu muốn làm khó anh ta, khi ấy anh chỉ không khống chế được mình."
"Anh phải thay đổi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760359/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.