Hoắc Hào Chi vào toilet hai ba phút để rửa mặt, khi chạy về thì thấy Điền Điềm đang đứng cuối hành lang hưng phấn vẫy tay với anh.
"Tỉnh rồi?" Hoắc Hào Chi hỏi.
"Tỉnh rồi, đang hỏi anh đấy,"
Tỉnh rồi!
Cảm ơn trời đất.
Hai chân Hoắc Hào Chi mềm nhũn, hạnh phúc đến muốn khóc.
"Nè nè, đừng có mang vi khuẩn vào..." Điền Điềm gọi.
Bước chân anh lúc này như đạp trên mây, lúc khử trùng, cả quả trình đều cười toe toét. Mặc đồ bảo hộ vào, anh nóng lòng xông vào phòng bệnh.
"Tránh ra một chút, có thể tháo máy thở để cô ấy hít thở không khí trong lành, quan sát thêm một đêm, ngày mai có thể về phòng bệnh bình thường."
Bác sĩ ra y lệnh, y tá khom lưng nâng giường của Kiều Vi lên.
Kiều Vi ngủ một giấc dài, eo lúc này đau nhức, nửa người tê dại không thể hoạt động, thử nhúc nhích một lúc lâu cuối cùng cũng động đậy được, ngẩng đầu liền nhìn người đang đứng ngây ngốc phía sau y tá.
"Choáng váng à? Sao lại sững sờ thế?"
Kiều Vi nghiêng đầu, nhẹ nhàng cong môi như là đang nói với anh:
Đợi lâu rồi.
Kỳ lạ là gương mặt cô rõ ràng trắng bệch nhưng một khi cười lên lại như viên ngọc sáng lời khiến trái tim đối phương cũng bừng sáng.
Hoắc Hào Chi từng đọc bài thơ của thi nhân ca ngợi vẻ đẹp của Giang Nam, nhưng anh lại cảm thấy không có gì sánh bằng nụ cười tươi tắn của Kiều Vi dành cho anh, nó như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760354/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.