Kiều Vi nghĩ bản thân có lẽ sẽ mãi mãi không quên giây phút này.
Gió bão đã không còn là gió mà hoàn toàn trở thành thực chất thể rắn, hai người như thớt thịt
Đứng trước thiên nhiên sức mạnh của con người hết sức tầm thường nhưng lạ thay, cô lại không hề sợ hãi.
Tất cả suy nghĩ lộn xộn đều tiêu tan, thay vào đó đầu óc càng thêm tỉnh táo.
Kiều Vi nhớ lại ngày nhận được chẩn đoán bệnh ở bệnh viện.
Khi đó cô cực kỳ bi quan, thời điểm nhận được kết quả tái khám, cả thế giới của cô như suy sụp, đối với cô thời gian ngắn hay dài đã không còn khác biệt.
Cô bàng hoàng, kinh ngạc, không dám tin, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc chống lại số phận.
Bởi vì cuộc sống quá ảm đạm, không có màu sắc thăng trầm, nhìn một cái là thấy hết tất cả, chờ cô hoàn toàn chấp nhận tin xấu này, ngày tháng còn lại chỉ là đếm từng ngày cho đến lúc kết thúc sinh mệnh.
Bây giờ nhớ lại, Kiều Vi thật sự muốn tát bản thân mình khi đó.
Cô muốn sống tiếp, dù khó khăn đến đâu, chịu bao nhiêu đau đớn, cô vẫn muốn sống.
Tay càng lúc càng nặng, mưa xối lên người liên tục, cô phải dùng cả hai tay nắm lấy.
Nghiến răng dồn tất cả sức lực, thời gian dài như thể con người ta tắt thở chìm xuống đáy biển.
Phổi Kiều Vi căng phồng như muốn nổ tung, tai ù ù đến mức chỉ có thể nghe được tiếng nhịp tim đập, từng giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760351/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.