Cúp máy, Kiều Vi vẫn chưa thể hoàn hồn.
Tình thế Hoàn Hải đã khó khăn vô cùng, nhưng Tịch Việt chưa từng kể với cô, thời gian trước anh thậm chí còn giúp đỡ cô chuyện của đường Thượng Lâm. Cô thật sự cho rằng việc quy hoạch thay đổi ảnh hưởng không lớn.
Tịch Việt thích cô, Tịch Việt thích cô...
Nghĩ đến lời mẹ Kiều nói, Kiều Vi càng đau đầu.
Trên đời này việc khó nợ nhất chính là nợ tình cảm, cô nhờ vả anh nhiều chuyện, lại chưa từng thật sự giúp được anh chuyện gì.
Do dự mãi, cô quyết định gọi điện thoại, qua hồi lâu đầu bên kia mới bắt máy: "Vi Vi?"
Từ giọng người đàn ông không hề nghe ra bất kỳ điều gì khác thường, không hề có thiếu kiên nhẫn, cũng không mỏi mệt. Nếu không nhờ cú điện thoại vừa rồi, làm sao Kiều Vi biết ngay cả giao thừa anh cũng bận đến mức không có thời gian về nhà chứ.
"Anh còn ở công ty à?"
"Ừ." Tịch Việt xoa giữa trán, nghiêng tay xem đồng hồ, "Hai ngày nay bận quá, không có thời gian đến bệnh viện thăm em. Hôm nay thấy khỏe hơn chưa? Có ăn cơm không?"
"Em khỏe lắm, không cần đến thăm đâu, anh cứ bận việc của anh đi, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều vào." Kiều Vi vội chối từ, lại cẩn thận hỏi, "Công ty ổn không?"
Rất hiếm khi cô chủ động gọi điện, nghe câu này, Tịch Việt liền biết nguyên nhân.
"Đừng lo, vẫn ổn." Người đàn ông bật cười, "Chỉ cần em mau khỏi bệnh, anh đã yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760318/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.