Kiều Vi không khỏi thắc mắc, trước giờ chỉ có thiếu gia họ Hoắc này đi kiếm chuyện với người khác. Đang muốn hỏi, cô đột nhiên chau mày, xoay người ho mấy cái mới quay đầu lại, hỏi: "Sao anh ấy lại vô duyên vô cớ cãi nhau với Hoắc Hào Chi chứ?"
Mọi người chỉ cho rằng Kiều Vi bị cảm bệnh thường, sau mấy câu hỏi thăm liền mồm năm miệng mười kể cô nghe ngọn nguồn.
Dù sao cậu Hoắc vì cô mà giữ bọn họ ở lại thêm mấy tháng, không chừng Kiều Vi nghe xong sẽ cảm động, cậu Hoắc nể tình cô mà cho qua chuyện này.
"Mọi người đều đồng ý hoãn chuyện tới đế đô, tối qua do cậu ta nhớ vợ con tới điên, là lỗi của cậu ta, chờ cậu Hoắc bớt giận, chúng tôi lập tức gọi cậu ấy về xin lỗi."
Nghe được ẩn ý của họ, Kiều Vi thử hỏi: "... Vì em gia nhập ban nhạc nên bây giờ các anh mới không đi được đúng không?"
"Không thể nói như vậy." An Lai vội xua tay, "Ngần ấy năm cậu Hoắc đối đãi với mọi người không tệ, chúng tôi mắc nợ cậu ấy, trước khi đi cậu ấy chỉ có chút yêu cầu như vậy, chúng tôi tự nguyện."
"Em biết rồi." Kiều Vi gật đầu, trầm tư nói, "Em sẽ nói chuyện với anh ấy."
Dưới ánh đèn sân khấu, cô nhìn bốn phía.
Kiều Vi vẫn còn nhớ lần đầu cô tới đây.
Một tháng ngắn ngủi, bây giờ đã không còn xa lạ, cô đã quen thuộc với mọi thứ.
Đa số thời gian quán bar rất ồn ào, vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760269/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.