Sắp bước vào sảnh chung cư, Kiều Vi vô tình thấy một chiếc Bentley màu xanh ngọc dừng bên ngoài, liền dừng lại.
Khu chung cư cô thuê không tính là cao cấp, xe như vậy thường ngày rất hiếm thấy.
Lùi vài bước, Kiều Vi nhìn kỹ biển số xe.
Quả nhiên là xe của bà ấy.
Cô căng da đầu bước vào thang máy, thang máy đi lên, nghĩ đến việc mẹ Kiều đang chờ mình trước cửa, Kiều Vi càng mỏi mệt.
Cửa thang máy mở, người đứng đỡ lan can ngoài ban công chậm rãi xoay người.
Có lẽ mẹ Kiều mới về từ buổi tiệc nào đó, trên vai khoác cái áo da, còn mang bao tay dài. Bà cúi đầu nhìn tro bụi dính trên bao tay, lại ngước mắt nhìn con gái mình: "Con ở đây à?"
"Có việc gì không?" Kiều Vi đứng trước cửa thang máy, không trả lời bà mà đổi chủ đề.
Dưới ánh đèn trắng ngoài hành lang, lớp trang điểm của Kiều Vi đã phai một nửa, cánh môi trắng bệch, sắc mặt cũng không tốt.
"Mẹ tưởng ít nhất con phải có chút tự tin mới dám bỏ nhà đi, không ngờ cuộc sống của con lại là như vậy." Mẹ Kiều lạnh mặt từng bước đi đến trước mặt cô, "Vui không?"
"Nếu đây là mục đích hôm nay mẹ tới đây thì mẹ có thể về rồi." Kiều Vi thật sự không còn sức lực ứng phó bà ấy, cúi đầu tìm chìa khóa.
"Bị bệnh à?"
Kiều Vi rời mắt đi: "Không có."
Cũng may mẹ Kiều không hỏi nhiều, lần nữa mở lời đã quay sang chuyện khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760265/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.