Khi Hoắc Hào Chi quay lại bệnh viện thì đã quá muộn, phòng bệnh tắt hết đèn, cửa khép hờ, có lẽ mọi người đều đã ngủ.
Dưới ánh đèn dây tóc mờ mờ, ngoài hành lang có người nhà đắp chăn nằm trên giường gấp, thỉnh thoảng có y tá qua đường đổi thuồng.
Anh rầu rĩ không vui đi đi lại lại hai vòng, không dám phát ra động tĩnh lớn, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy cửa, mượn ánh sáng bên ngoài nhìn vào trong.
Kiều Vi nằm ngủ hướng về cửa sổ, đưa lưng về phía anh.
Hoắc Hào Chi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái đắp chăn nằm trên chiếc giường màu trắng.
"Haizz..."
Anh nhìn một lúc lâu, thở dài. Vạt áo trước ngực ướt đẫm vừa lạnh vừa dính dính. Một cơn gió thổi tới, lạnh đến rét run.
Lại quay đầu nhìn nhóm người nhà ngủ say ngoài hành lang, Hoắc Hào Chi bỗng hoài niệm cảm giác khó chịu khi nằm giường gấp trong phòng bệnh.
Không vào, anh đi xa một chút, gọi một cú điện thoại.
"Hào Chi? Mấy trăm năm rồi không thấy cháu gọi cho chú một cuộc đấy." Người ở đầu bên kia khá kinh ngạc, cười hỏi, "Đã trễ thế này, có chuyện gì không?"
"Cháu muốn nhờ chú hỗ trợ chuẩn bị phòng bệnh cho một người."
"Sao thế? Cháu bị bệnh à?"
"Không phải, là bạn cháu..." Hoắc Hào Chi giải thích, "Nhờ chú thay cháu để ý cô ấy nhiều một chút nhưng chuyện này đừng để cô ấy biết."
"Được." Đối phương sảng khoái đồng ý, lại tò mò hỏi, "Bạn gì thế? Hiếm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760256/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.