Cuộc nói chuyện bị gián đoạn vì Hoắc Hào Chi nhưng Kiều Vi lại thở phào, cô nghiêm túc quay đầu nhìn Tịch Việt.
"Nếu đã dọn ra ngoài, em không định quay về nữa." Cô nhẹ nhàng lùi một bước, "Xin lỗi anh, Tịch Việt."
Giọng cô rất nhỏ, Hoắc Hào Chi không thể nghe thấy, có điều chỉ nhìn sắc mặt người đàn ông đối diện tệ đi, anh đã thỏa mãn.
Kiều Vi nói xong, trực tiếp bỏ đi.
"Vi Vi."
Tịch Việt muốn đuổi theo, lại bị Hoắc Hào Chi chặn lại.
"A Việt, khi nãy quên chào hỏi cậu một tiếng." Hoắc Hào Chi nhếch mép cười, đưa ly nước cho Tịch Việt, tùy ý nói, "À đúng rồi, tôi không ngờ cậu lại thân với hắn như vậy."
Người anh ám chỉ là ai Tịch Việt đương nhiên biết."
"Gần đây quả thật có vài vụ làm ăn cần phải qua lại." Tịch Việt nhận ly nước, lùi hai bước, nhìn anh.
"Chỉ làm ăn đơn thuần thôi sao? Hôm nay A Việt tới đây chắc không phải để làm thuyết khách giúp hắn chứ?"
Tịch Việt cười cười: "Tôi không có bản lĩnh làm thuyết khách."
Diện tích trại nuôi ngựa Tây Đình rất lớn, vị trí cũng thuận lợi. Hoắc Hào Chi biết việc mình thay đổi giấy tờ chẳng khác nào xẻo mất một miếng thịt to trong bản đồ quy hoạch của Hoàn Hải. Nhưng còn cách nào khác đâu? Đây là đồ của anh, chuyện này dù là ai tới khuyên, anh đều không vui.
Nhưng thái độ của Tịch Việt nằm ngoài dự đoán của anh.
Nói vài câu, Hoắc Hào Chi cúi người lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760240/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.