Kiều Vi phủi sạch bụi bặm trên người, không đáp lại.
Lúc cô té ngã bên dưới có tấm đệm thịt, thật ra không hề đau.
Nghiêng đầu nhìn cậu Hoắc vẫn chưa đứng dậy, tâm trạng cô rốt cuộc cũng khá lên.
Ngu ngốc!
Cô hơi nhếch miệng, chỉnh lại áo khoác, không thèm quay đầu mà đi về phía trước.
"Nè!" Thấy Kiều Vi không để ý tới mình, Hoắc Hào Chi lăn long lóc bò dậy đuổi theo, "Em thật sự không sao chứ? Không cần đi bệnh viện à? Té ngã có đụng trúng chỗ nào không?"
Hoàn toàn khác với những lần gặp mặt trước, không có ai ở đây, anh dường như buông xuống cái giá thường ngày của mình, lải nhải hỏi.
Kiều Vi thấy phiền, dừng lại, liếc nhìn cameras trên đầu: "Xem của anh."
Nơi này cấm dừng xe, vượt quá thời gian sẽ bị chụp hình.
Đại thiếu gia đương nhiên không để bụng chút tiền phạt này, nắm chặt cổ tay Kiều Vi: "Vậy em lên xe đi, tôi đưa em về."
Lòng bàn tay anh nóng rực tương phản với làn da lạnh lẽo của Kiều Vi.
Kiều Vi hơi tránh đi, nhưng không tránh được, ngẩng đầu hỏi lại: "Anh cảm thấy tôi còn dám ngồi xe anh à?"
Đôi mắt của cô gái bình tĩnh không gợn sóng.
Hoắc Hào Chi sửng sốt, cuối cùng cũng buông tay, giải thích: "Lần này tôi sẽ lái xe tử tế."
"Thôi bỏ đi." Kiều Vi cười như không cười đánh giá anh từ trên xuống dưới, "Tôi biết đêm nay anh không tiện đường."
Dứt lời, cô lướt qua anh đứng ở ven
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760215/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.