Ba mẹ Quý Viên theo ban nhạc tuần diễn ở châu Âu chưa về, Kiều Vi có lòng tốt đưa bạn về nhà, khi đỡ lên giường, trời đã khuya, chỉ đành ở lại phòng khách ngủ tạm một đêm.
Chỉ là nhà của Quý Viên cách xa trường cô, sáng sớm ngày mai cô phải dậy sớm mới kịp tiết học ở trường.
Buổi sáng, đầu tư ngân hàng học là tiết của giáo sư Lâm, khi Kiều Vi ôm sách chạy vào cửa, cầu thang dưới phòng học đã chật kín người. Cô theo bản năng đưa mắt tìm kiếm, cũng may Nhậm Thu Oánh kịp thời đưa tay, cao giọng gọi cô.
"Kiều Vi, chỗ này."
Chương trình học của năm tư không nhiều lắm, sinh viên thông thường không chuẩn bị thi lên thạc sĩ thì chính là vội vàng thực tập, cũng chỉ có tiết của giáo sư Lâm mới thấy được cảnh rầm rộ như thế. Phòng ngủ của các cô, trong đó chỗ ngồi cạnh bốn người kia đã kín, chỉ còn vị trí còn thừa bên cạnh Nhậm Thu Oánh.
Kiều Vi khẽ cười, gật đầu, một mình chen chút qua lối đi nhỏ mà đến chỗ ngồi bên cạnh bạn cùng phòng. Chào hỏi một phen, cuối cùng, cô mới nghiêng người nghiêm túc cảm ơn Nhậm Thu Oánh.
Kiều Vi dáng người mảnh khảnh, một cái gật đầu mỉm cười cũng có nét xinh đẹp. Nhậm Thu Oánh ra vẻ bực bội: "Việc nhỏ như vậy cũng cảm ơn, may mà chúng ta cùng phòng lâu như vậy."
Kiều Vi khẽ cười.
Vì chuyện trong nhà, kỳ thật cô ít ngủ lại ký túc xá, thời gian ở bên bạn cùng phòng thậm chí còn không bằng những người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/169590/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.