Bên trong tẩm cung của Bạch Tang Vận, một người miệng không ngừng ăn các loại hoa quả trong khay, áo choàng rộng thùng thình che giấu không được cái bụng nổi lên. “Bạch đại ca, trái cây của Huệ Diệu thật nhiều, còn ăn ngon hơn Trạch Yên, ta cũng không muốn quay về Trạch Yên nữa.” Thượng Quan Vân ăn vui vẻ, Bạch Tang Vận lại là thấy kinh tâm. “Thượng Quan, ngươi từ từ hẵng ăn, từ lúc ngươi tỉnh lại đến bây giờ đã hai canh giờ, ngươi vẫn chưa từng ngừng, cứ ăn như thế đối với đứa nhỏ cũng không tốt.” Lấy cái khay trong tay Thượng Quan Vân đi, Bạch Tang Vận quyết định khống chế sức ăn của hắn. Thượng Quan Vân ủy khuất liếm liếm ngón tay: “Bạch đại ca, ta đói a, trong bụng luôn cảm thấy ăn không đủ no, muốn ăn.” “Thượng Quan, có đứa nhỏ tuy nói phải ăn nhiều, nhưng như ngươi vậy đã vượt quá rồi, nhịn một chút, một canh giờ sau Bạch đại ca sẽ để cho ngươi ăn.” Đối với Thượng Quan Vân đã sắp hai mươi, Bạch Tang Vận vẫn là chỉ có phần thở dài, một đầu là đã lớn, nhưng tính tình này là nửa phần cũng không lớn, thật không hiểu Vệ Mạnh Hâm là dạy thế nào. “Được rồi.” Thượng Quan Vân cũng biết mình ăn như vậy không là chuyện tốt gì, thèm ăn nhìn điểm tâm cùng hoa quả bị cung nữ lấy đi, hắn cảm thấy bụng lại bắt đầu kêu, “Bạch đại ca, ta cảm thấy trong bụng mang không phải là đứa nhỏ, là quỷ tham ăn.” Sờ sờ bụng bầu sáu tháng, Thượng Quan Vân hối hận quyết định lúc trước, hắn muốn sinh một em bé đáng yêu giống như Tích Tứ, có dung mạo của hắn và Mạnh Hâm, nghĩ hắn cũng cao hứng, nhưng hiện tại xem ra… “Sinh ra nhất định là con heo con.” Bạch Tang Vận bất đắc dĩ cười: “Ngươi a, nếu sinh ra thật sự là con heo con, ngươi sẽ khóc chết.” Thượng Quan Vân vừa nghe gật gật đầu: “Cũng phải.” Sợ thật sự sinh ra là con heo con, hắn sờ bụng nói: “Bảo bảo, phụ thân là nói bậy, con cũng không thể thực sự biến thành heo con nha.” Bạch Tang Vận lắc đầu liên tục, có một người cha như vậy, con sinh ra sẽ là dạng gì thật làm cho người ta lo lắng, còn may phụ thân của đứa nhỏ là Vệ Mạnh Hâm. “Nước không thể một ngày không có vua, ngươi dự định khi nào khởi hành quay về Trạch Yên?” Bạch Tang Vận hỏi. Chuyện hai người này vốn là giấu, bây giờ đứa nhỏ cũng đã mang thai, hai người dứt khoát cởi mở. Vì giải quyết chuyện Trạch Yên, Vệ Mạnh Hâm dù cho biết người đang nơi này, cũng vô pháp lập tức chạy tới. “Quay về làm chi? Lại không có chuyện gì của ta, mỗi ngày còn phải nghe những người đó lải nhải bên tai, nghe đến ta phiền, ta cũng không muốn sinh ra đứa nhỏ giống như Vận Vanh, nói chưa quá ba câu, cười cũng không biết. Ta phải sinh một bảo bảo chọc người thương giống như Tứ nhi.” Thượng Quan Vân ảo tưởng con mình có tính tình giống như Lưu Tích Tứ, thật muốn lập tức liền sinh. “Ngươi nếu sinh một đứa giống như Tứ nhi, càng làm cho ngươi đau đầu.” So sánh với ba nhi tử của mình, Bạch Tang Vận càng thích dưỡng tử hơn, “Vẫn là giống như Hãn Triệt thật tốt, hiểu chuyện lại nhu thuận. Nếu là Tứ nhi, ngươi xem nó suốt ngày dựa trên người phụ hoàng cùng phụ vương của nó, tựa như không mọc chân, lại muốn như thế nào phải như thế đấy, Hoài Diệp cùng Khuyết Dương lại tùy nó, phụ hoàng đối với nó lại phóng túng, ta thực sợ tương lai nó biến thành bá vương.” “Bạch đại ca, ngươi quá lo lắng.” Thượng Quan Vân lại là cực kỳ lạc quan, “Ta thấy Tứ nhi ngoan, ngươi xem nó chưa bao giờ quấn ngươi, yêu cầu đề ra trong mắt người khác xem ra tùy hứng kỳ thực không chỗ nào khó xử người ta. Cái gì có thể làm cái gì không thể làm, trong lòng Tứ nhi hiểu rất rõ. Còn có a, nó luôn cười với ngươi, thực làm cho người ta hận không thể đào trái tim ra cho nó.” “Quên đi, ta nói không lại các ngươi.” Bạch Tang Vận thế đơn lực bạc chỉ có lại một lần nữa tự nói với mình, đối với mấy đứa nhỏ hắn phải quản nghiêm hơn một chút. “Phụ thân, Thượng Quan hoàng thúc…” Tiểu nhân vừa mới được nhắc tới trên mặt vương nước mắt, Bạch Tang Vận còn chưa có động tác, Thượng Quan Vân lại vội vàng, kéo người qua lớn tiếng hỏi, “Chuyện gì xảy ra? Ai khi dễ Tứ nhi của chúng ta?” Cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Tích Tứ méo xệch, cuối cùng nhịn không được, khóc “oa” lên một tiếng, Thượng Quan Vân vừa dỗ vừa nóng ruột: “Tứ nhi, đây là có chuyện gì? Nói với hoàng thúc, hoàng thúc báo thù cho con.” “Thượng Quan.” Bạch Tang Vận kéo nhi tử qua, “Tứ nhi trước tiên đừng khóc, nói cho phụ thân xảy ra chuyện gì?” “Phụ thân, Tứ nhi vừa mới cùng Hãn Triệt đá cầu, kết quả thái tử ca ca và nhị ca lại muốn Hãn Triệt đi bồi bọn họ luyện võ, không cho Hãn Triệt chơi cùng con. Thái tử ca ca phá hư, nhị ca phá hư, thái tử ca ca cùng nhị ca khi dễ Tứ nhi.” Lưu Tích Tứ khóc cáo trạng. “Hai tiểu tử hỗn kia, Hãn Triệt cũng không phải của của chúng nó, làm chi cả ngày chiếm không buông.” Thượng Quan Vân cả giận. “Hãn Triệt đâu?” Bạch Tang Vận hỏi. “Hãn Triệt muốn bồi con không muốn đi, kết quả thái tử ca ca kéo hắn đi, Hãn Triệt cũng khóc rồi.” Lưu Tích Tứ ghét ca ca nhất, ca ca luôn khi dễ Hãn Triệt. “Thượng Quan, ngươi cùng Tích Tứ ở trong này, ta đi mang Hãn Triệt về.” Nghe được dưỡng tử cũng khóc, Bạch Tang Vận đẩy tiểu nhi tử bên người Thượng Quan Vân, “Tứ nhi, ngươi xem Thượng Quan hoàng thúc, đừng để cho hắn ăn cái gì, biết không?” “Dạ.” Mặc dù không hiểu phụ thân vì sao không cho Thượng Quan hoàng thúc ăn cái gì, Lưu Tích Tứ vẫn là đáp đồng ý, bé sẽ nghe lời của phụ thân, để cho phụ thân hảo hảo giáo huấn ca ca. ……… Đi vào luyện võ trường, Bạch Tang Vận liền thấy lưu Vận Vanh sắc mặt không tốt đứng ở trước mặt Bạch Hãn Triệt, Bạch Hãn Triệt ngồi xổm trên mặt đất, thân mình run run, có lẽ là đang khóc. Gọi một tiếng, dưỡng tử ngẩng đầu, trên mặt quả nhiên vương nước mắt. “Phụ thân.” Ba tiếng kêu bất đồng truyền đến, Bạch Tang Vận lại là nhìn cũng không nhìn hai trưởng tử, tiến lên ôm lấy Bạch Hãn Triệt, “Triệt nhi, bọn nó lại khi dễ con?” “Không phải, phụ thân…” Bạch Hãn Triệt sợ phụ thân tức giận không nói thật, bé muốn cùng Tích Tứ đá cầu, nhưng Vận Tranh cùng Vận Vanh lại không cho. “Vận Tranh, Vận Vanh, lời phụ thân nói các ngươi không có nhớ?” Thanh âm Bạch Tang Vận không cao, nhưng Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lại lập tức nói: “Phụ thân, chúng con không khi dễ Hãn Triệt, chúng con chính là muốn cho Hãn Triệt xem chúng con luyện công.” “Luyện công có cái gì hay để xem? Triệt nhi lại không luyện công.” Bạch Tang Vận kéo dưỡng tử bước đi, “Sau này các ngươi luyện công của các ngươi, không được bắt buộc Triệt nhi, nếu các ngươi làm Triệt nhi khóc, phụ thân liền mang Triệt nhi đến chỗ Thượng Quan hoàng thúc ở.” “Phụ thân!” Hai tiểu tử sợ hãi, bọn chúng không thể để cho Hãn Triệt đi, cũng không thể để cho phụ thân đi. Bạch Hãn Triệt thấy phụ thân che chở mình như thế, ôm chặt phụ thân cao hứng cười. “Nhớ kỹ lời của phụ thân, phụ thân không phải nói chơi.” Thấy dưỡng tử cười, Bạch Tang Vận đau tiếc khom người nói với dưỡng tử, “Triệt nhi, sau này bọn chúng lại bắt nạt con, con liền nói cho phụ thân.” “Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt lắc đầu, “Vận Tranh cùng Vận Vanh không có bắt nạt con.” Bé muốn ở chung với đệ đệ thật vui. Trong mắt Bạch Tang Vận hiện lên lo lắng, dưỡng tử tính tình nhìn như giống hắn, nhưng trên thực tế lại là nhát gan sợ lạ, đứa nhỏ như thế khiến cho hắn không yên lòng. “Phụ thân, chúng con mới không khi dễ Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh bất mãn nói, bọn chúng chính là muốn Hãn Triệt ở bên người mà thôi, tại sao là khi dễ! “Nếu không phải khi dễ, Triệt nhi sao lại khóc, Tứ nhi sao lại khóc? Không cần biết ý nguyện của người khác, ép buộc người khác chính là khi dễ, nếu là không phục lời nói của phụ thân, các ngươi cũng đừng để cho Triệt nhi thương tâm.” Tức giận khiển trách hai nhi tử tùy hứng, không hiểu tôn trọng như thế nào một phen, Bạch Tang Vận mang dưỡng tử đi. Hai tiểu tử này, bị hai nam nhân kia dạy hư rồi. “Vận Vanh, vì sao phụ thân luôn cho rằng chúng ta khi dễ Hãn Triệt.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lưu Vận Tranh tràn đầy tức giận. “Bởi vì Hãn Triệt sợ chúng ta, luôn khóc.” Sắc mặt Lam Vận Vanh phi thường âm trầm. “Vậy đừng để cho Hãn Triệt khóc.” “Ừ.” Hai đứa hoàn toàn hiểu sai lời nói của phụ thân, cho rằng chỉ cần Hãn Triệt không khóc sẽ không có chuyện. ……… “Phụ thân…” “Hử?” Lúc ngủ trưa, Bạch Tang Vận cùng một chỗ với dưỡng tử, tiểu nhi tử được Lưu Tuyên mang đi dỗ, tiểu nhân bị chọc khóc bây giờ vẫn còn đang tức giận. “Vận Tranh và Vận Vanh có phải không thích Triệt nhi hay không.” Bạch Hãn Triệt thế nào cũng nghĩ không thông, đệ đệ vì sao luôn thích khi dễ bé. “Chúng nó đương nhiên thích Triệt nhi, chỉ là phương pháp dùng sai thôi.” Thấy dưỡng tử có chút hồ đồ, Bạch Tang Vận nói, “Triệt nhi, bọn chúng còn nhỏ, sau này phụ thân sẽ cho bọn chúng biết nên đối với Triệt nhi ra sao.” “Dạ.” Hãn Triệt ôm phụ thân, “Phụ thân, Triệt nhi thích phụ thân nhất.” “Phụ thân cũng thích Triệt nhi nhất.” Thấy ánh mắt dưỡng tử cũng sắp không mở ra được, Bạch Tang Vận không nói thêm gì nữa. Hãn Triệt ngủ nắm tay áo phụ thân không buông, bé sợ nhất chính là phụ thân không cần mình. Bạch Tang Vận khẽ sờ mặt dưỡng tử, hắn không muốn dưỡng tử về sau thống khổ, hắn cần phải cẩn thận suy nghĩ sau này của Hãn Triệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]