Chương trước
Chương sau
“Bạch đại ca.” Mấy ngày sau, Thượng Quan Vân tinh thần phơi phới đến gần gian phòng của Bạch Tang Vận kêu lên.
“Xem ngươi bộ dáng cao hứng thế này, hiểu lầm đã giải trừ?” Bạch Tang Vận ra ngoài tản bộ quay về có chút mệt mỏi nằm trên giường, từ sau khi hai người kia tới tất cả khó chịu trong người dường như toàn bộ cũng tới, làm cho hắn đã nhiều ngày cơ hồ đều là trải qua trong mê man. Thấy Thượng Quan Vân khí sắc rất tốt, Vệ Mạnh Hâm có bộ dáng thỏa mãn, Bạch Tang Vận biết hai người kia đã vô sự rồi. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đi thương nghị sự tình cùng Ngũ Mặc, chỉ để lại Bạch Tang Vận cùng người phụ trách hầu hạ.
“Vâng,” Thượng Quan Vân ngồi bên giường Bạch Tang Vận có chút xấu hổ nói, “Bạch đại ca, cám ơn ngươi.” Nếu không có người này, hắn hôm nay e rằng vô pháp cùng một chỗ với Mạnh Hâm.
“Đừng nói cám ơn cái gì…”Bạch Tang Vận nhìn về phía Vệ Mạnh Hâm, có phần nghiêm túc nói, “Vệ đại nhân, có những chuyện nói ra so với để trong đầu tốt hơn. Thượng Quan lần này xuất cung nếu không phải Lôi Bưu cứu hắn, sợ đã đông chết trong tuyết rồi, nếu thật như vậy, Vệ đại nhân chẳng phải là sẽ ôm hận chung thân? Huống hồ Thượng Quan thân là hoàng thượng, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, đối với Trạch Yên mà nói đều là chuyện rối loạn căn cơ. Còn có… ta biết ngươi không nỡ Thượng Quan, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng thượng, có một số việc mặc dù không muốn nhưng vẫn là phải để hắn tự mình đi làm, vẫn là phải dạy hắn, thân là vua của một nước, chung quy phải hiểu được một vài sự tình, nếu không có chuyện gì, Vệ đại nhân một khi không thể phân thân, Thượng Quan sẽ nguy hiểm.”
Đối với Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận là thực sự coi hắn như đệ đệ yêu thương, mấy ngày ở chung với Thượng Quan Vân này, Bạch Tang Vận đã đoán được Thượng Quan Vân ở Trạch Yên đại khái là như thế nào, sau khi nhìn thấy Vệ Mạnh Hâm càng đoán được tám chín phần mười, vì thế hắn không thể không lo lắng nhiều một chút cho Thượng Quan Vân, dù sao thân trong hoàng gia, có một số việc là trốn không xong, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
“Vệ Mạnh Hâm đa tạ hầu gia dạy bảo, lần này tạ ơn sự chiếu cố của hầu gia với Vân, tạ ơn sự chiếu cố của hầu gia đối với hoàng đế Trạch Yên ta.” Vệ Mạnh Hâm lấy một thân phận khác với thừa tướng của Thượng Quan Vân để nói lời cảm tạ với Bạch Tang Vận.
“Ta đã nói, muốn thực sự tạ ơn ngươi nên đi tạ ơn Lôi Bưu. Hắn là người Trạch Yên, lúc trước tuy là phạm vào sự trốn đi, nhưng cũng là sự tình có nguyên do, nếu Vệ đại nhân thật muốn đáp tạ, không ngại an trí chuyện của Lôi Bưu một cái, cũng để cho hắn có thể về thăm nhà một chút.” Bạch Tang Vận vẫn biết Lôi Bưu muốn trở về, vừa lúc nhân cơ hội này đưa ra.
“Vệ mỗ đã biết, thỉnh hầu gia yên tâm, Lôi Bưu cứu hoàng thượng, công này có thể bù lại vạn tội.” Vệ Mạnh Hâm lập tức đáp ứng, hắn đã biết được từ trong miệng Thượng Quan Vân, cũng dị thường cảm tạ dụng tâm của Bạch Tang Vận đối với Thượng Quan Vân, mặc dù hắn từng có chút ghen tị đối với việc Thượng Quan Vân ỷ lại vào người này như thế.
“Bạch đại ca, cám ơn ngươi.” Thượng Quan Vân cũng không để ý, tiến lên ôm lấy Bạch Tang Vận, hắn tuy là Lôi Bưu cứu, nhưng chân chính để hắn nương tựa ngoại trừ Vệ Mạnh Hâm ra chính là Bạch Tang Vận, hơn nữa, hắn còn hại Bạch Tang Vận có thể mất đi tính mạng.
“Thượng Quan, ngươi mặc dù tuổi còn nhỏ, thân mình khỏe mạnh, nhưng cũng phải chú ý một chút, đừng quá mệt nhọc.” Thấy Thượng Quan Vân lại bắt đầu tự trách, Bạch Tang Vận chọc chọc mấy chấm đỏ trên cổ Thượng Quan Vân trêu ghẹo nói, để cho Thượng Quan Vân dời đi tâm tư. Quả nhiên, Thượng Quan Vân có chút không rõ nhìn Bạch Tang Vận, mà Vệ Mạnh Hâm ở bên cạnh lại không nửa phần xấu hổ, mà dương dương tự đắc.
“Này, dấu vết rõ ràng như thế, để cho những đại thần của ngươi kia thấy được không tốt.” Bạch Tang Vận lần này nói rất trực tiếp, Thượng Quan Vân phản ứng một hồi mới hiểu được, khuôn mặt liền đỏ lên.
“Bạch đại ca…” Thượng Quan Vân không biết Bạch Tang Vận lại biết nói đùa như thế này.
“Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều,” Bạch Tang Vận cười rộ lên, “Yên tâm, ta sẽ bình an sinh hạ đứa nhỏ, chúng ta phải tin tưởng Ngũ Mặc. Nếu ngày nào đó bọn họ lại chọc ta tức giận, ta sẽ đi Trạch Yên đến cậy nhờ ngươi.”
“Được, cứ như vậy mà định,” Thượng Quan Vân đã hiểu dụng ý của những lời Bạch Tang Vận nói, kéo tay Bạch Tang Vận nói, “Bạch đại ca, ta cảm thấy bọn họ không xứng với ngươi, chờ ngươi tới Trạch Yên rồi, ta giới thiệu cho ngươi mấy nam tử so với hai người bọn họ mạnh mẽ hơn gấp trăm lần, chắc chắn sẽ không chọc ngươi đau lòng.” Vừa mới nói xong, liền nghe hai đạo thanh âm bất mãn truyền đến.
“Không cần, Tang Vận cả đời cũng không tới Trạch Yên!”
“Tang Vận chỉ có thể ở Huệ Diệu!”
“Hoài Diệp, Khuyết Dương…” Thấy sắc mặt hai người kia không tốt, cũng biết bọn họ tức giận vì lời nói vừa rồi của Thượng Quan Vân, bất quá Bạch Tang Vận lại không nói cái gì, mà là nói với Thượng Quan Vân, “Thượng Quan, ngươi đi ra lâu như vậy, cũng nên trở về.” Nước không thể một ngày không có chủ, huống chi Thượng Quan Vân còn là một mình chạy ra.
“Không, Bạch đại ca.” Thượng Quan Vân lại thu hồi nụ cười, kéo chặt tay Bạch Tang Vận, “Ta muốn ở nơi này cùng ngươi, chờ con của ngươi sinh ra ta sẽ trở về.” Thấy Bạch Tang Vận còn muốn nói cái gì, Thượng Quan Vân lập tức nói, “Bạch đại ca, ngươi cái gì cũng đừng nói, dù sao ta là hạ quyết tâm phải đợi ngươi sinh hạ đứa nhỏ mới đi, có chuyện gì Mạnh Hâm sẽ xử lý, ta muốn cùng ngươi.” Nói xong đứng dậy bất mãn nhìn Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương một cái liền kéo Vệ Mạnh Hâm đi. Hắn cảm thấy bọn họ không xứng với Bạch Tang Vận tốt như vậy, về sau nhất định phải nghĩ biện pháp để Bạch Tang Vận đến Trạch Yên, hắn muốn giới thiệu cho Bạch Tang Vận nam nhân tốt nhất Trạch Yên, đương nhiên, ngoại trừ Mạnh Hâm của hắn.
“Tang Vận, sau này không được đi Trạch Yên.” Lưu Hoài Diệp tức giận gầm nhẹ.
“Không chỉ không thể đi Trạch Yên, sau này cách Thượng Quan Vân xa một chút, miễn cho làm hư Tang Vận.” Lam Khuyết Dương ý lạnh đầy mắt.
“Hai người các ngươi…” Bạch Tang Vận nằm xuống, “Đều sắp là người làm cha… Sao còn giống như một đệ tử thế gia? Thượng Quan bất quá là nói đùa, cũng là các ngươi cảm thấy ta sẽ thích người khác?”
Hai người nhưng không vì Bạch Tang Vận nói mà giãn chân mày, “Tang Vận, ta đương nhiên biết ngươi sẽ không thích người khác, nhưng ta không thích có người mơ ước ngươi, nếu có thể, ta muốn khóa ngươi ở trong cung, để ngươi một bước cũng không thể xuất cung.”
“Tang Vận, nếu không phải thân phận của hai chúng ta, ngươi sớm bị người đoạt đi rồi, đâu còn có thể mang đứa nhỏ của chúng ta, về sau vẫn là ở trong cung đi, trong cung thanh tịnh.” Lam Khuyết Dương nói, vào kinh, hắn mới biết được nam tử bộ dáng giống như Tang Vận vậy khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, thế đạo này, sẽ không vì ngươi là nam tử mà không có người cướp đoạt.
“Ta buồn ngủ, các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng quấy rầy ta và con nghỉ ngơi.” Nhắm mắt lại, Bạch Tang Vận không muốn để ý tới hai người cố tình gây sự này, hắn thực sự rất buồn ngủ. Cảm giác trên lưng nhiều hơn hai cái tay giúp hắn thoải mái sự khó chịu của phần eo, Bạch Tang Vận chưa được một lát liền ngủ thiếp đi.
Sau khi Bạch Tang Vận đã ngủ, Lưu Hoài Diệp nhẹ giọng nói với Lam Khuyết Dương: “Xem ra Tang Vận đã không giận nữa, Ngũ Mặc nói mấy ngày nay hắn ngủ nhiều ăn được cũng nhiều, mạch tượng thực ổn định, có lẽ chờ khi sinh đứa nhỏ kia cũng có thể bình an sinh hạ đấy.”
“Ừ…” Lam Khuyết Dương khẽ vuốt lên khuôn mặt vẫn tái nhợt của Bạch Tang Vận, “Nếu không phải hắn bây giờ có thai, ta thật muốn nhào hắn vào trong cơ thể mình.”
“Trẫm sao cũng không muốn…”
………
“Vân, thuốc kia là ngươi cho sao?”
“… Ừ…”
“Ngươi lấy từ đâu ra?”
Nghe được câu trả lời của Thượng Quan Vân, Vệ Mạnh Hâm giận tái mặt.
“Tiểu hoàng thúc cho.” Không dám nhìn bộ dáng tức giận của Vệ Mạnh Hâm, Thượng Quan Vân chôn mình trong lòng đối phương, “Hắn nói ngày nào đó ta nếu muốn sinh con cho ai thì uống thuốc này.”
“Ly vương gia?” Trong lòng Vệ Mạnh Hâm bắt đầu tính toán, người nọ vì sao phải cho Vân loại thuốc này, “Còn nữa không?”
Thượng Quan Vân rũ mắt xuống che khuất một phần căng thẳng lắc đầu nói: “Không còn… Ta cho Bạch đại ca hai viên, sau đó ta rất sợ hãi, sợ Bạch đại ca lại hỏi thêm ta, liền ném hết số còn lại.”
Vệ Mạnh Hâm không nghi ngờ lời nói của hắn: “Ừ, thuốc kia không thể giữ lại.” Sau đó nâng mặt Thượng Quan Vân lên, “Vân, ngươi mặc dù cần lưu lại con nối dõi, nhưng con nối dõi của mấy vị vương gia cũng có thể kế thừa Trạch Yên, tương lai từ trong đám trẻ kia chọn một đứa kế thừa đế vị là được, cho nên đối với chuyện con nối dõi, ngươi không cần ưu phiền, dù sao Trạch Yên không giống với Huệ Diệu, ngươi hiểu chưa?” Hắn cũng không muốn người này cũng mạo hiểm giống như Bạch Tang Vận.
“Ta biết.” Thượng Quan Vân gật đầu nói, “Sau khi Bạch đại ca có thai ta hối hận muốn chết, nếu không phải là Ngũ Mặc nói có biện pháp để cho Bạch đại ca bình an sinh sản, ta chắc chắn hận chết mình.”
“Vậy là được rồi.”Vệ Mạnh Hâm nhẹ nhàng thở ra, “Chuyện trong kinh ta đã phái người thông tri cho Mạnh Xuyên rồi, y sẽ cùng cha ta bọn họ quản lý tốt triều chính, ngươi yên tâm ở trong này bồi hắn đi.” Nói xong, Vệ Mạnh Hâm xoa xoa thái dương, lời này nói cũng là nói vô ích, cử chỉ của người này vừa rồi cũng không một tia ý tứ lo lắng cho Trạch Yên, chính mình thật sự là làm hư cậu rồi.
“Mạnh Hâm, ta biết có ngươi ta không có gì phải lo lắng.” Quả nhiên, Thượng Quan Vân không có một chút tự giác thân là hoàng thượng.
Nhìn Thượng Quan Vân, Vệ Mạnh Hâm quyết định sau khi trở về phải nâng cao học vấn đế vương cho người này thật tốt, giống như Bạch Tang Vận nói vậy, thân là hoàng thượng, Thượng Quan Vân nhất định phải biết một số chuyện. Nhưng nguyện vọng lúc nào cũng đẹp, tục ngữ nói rất đúng: Tự tác nghiệt bất khả hoạt, Thượng Quan Vân đã định trước cả đời sẽ làm một hoàng đế nhàn tản, mà Vệ mỗ đã định trước phải lao tâm lao lực cả đời.
………
“Tang Vận…” Bưng chén thuốc, Ngũ Mặc đi đến bên giường Bạch Tang Vận vừa mới tỉnh lại. Bây giờ hắn vẫn không quen gọi tên người này, nhưng Bạch Tang Vận lại không cho phép bản thân gọi hắn hầu gia, nói thẳng như vậy nghe không thoải mái, vì thế cứng rắn bắt hắn sửa miệng. Mà Hoài Uyên cũng không nói cái gì, ngược lại rất cao hứng, nói là Bạch Tang Vận rất thích nàng dâu hắn chọn trúng, làm cho hắn muốn giận lại giận không được.
“Ngũ Mặc, ngươi có biết đứa nhỏ khoảng bao giờ có thể sinh ra không?” Đã sắp bảy tháng, bụng của hắn lớn đến kỳ cục, khiến cho hắn luôn luôn cảm thấy đứa nhỏ sau một khắc sẽ ra đời.
“Mang thai mười tháng, Tang Vận ngươi tuy là nam tử, ta nghĩ có lẽ cũng phải mười tháng, bất quá điều này cũng nói không chính xác, tình huống mỗi người khác nhau, cũng có nam tử mang thai sáu tháng liền sinh sản.” Nghĩ đến trong bụng Bạch Tang Vận có thể sẽ có một đứa nhỏ không giữ được, Ngũ Mặc liền cảm giác mình rất có lỗi với nam tử tim như ngọc ấm trước mắt này.
“Cũng không biết vì sao, gần đây mỗi ngày đều mệt rã rời, nếu không phải là Hoài Diệp cùng Khuyết Dương đỡ ta, ta ngay cả ra ngoài đi đi lại lại cũng không được.” Hắn vừa mới tỉnh ngủ không ngờ lại buồn ngủ rồi.
“Đấy là Tang Vận lúc trước đều ngủ không ngon, bây giờ trong lòng vô sự, đương nhiên buồn ngủ cũng nhiều lên, đây là chuyện tốt, mấy ngày nay ngươi rõ ràng có thịt.” Xem ra lời nói của mình kia hai người ấy nghe lọt được.
“Cũng phải.” Uống thuốc an thai, Bạch Tang Vận súc miệng, “Ngũ Mặc, chờ sau khi đứa nhỏ ra đời, ngươi với Hoài Uyên cùng nhau hồi kinh đi, hắn rời kinh nhiều năm như vậy cũng nên trở về, Hoài Diệp cần sự giúp đỡ của hắn.”
Ngũ Mặc không có hé răng, chỉ là im lặng ngồi một bên, kinh thành… nơi phồn hoa như vậy, tới nơi đó, mình bình thường như thế sao còn có thể lọt vào mắt y, nếu nói vậy, hắn tình nguyện cả đời ở nơi này.
“Ngũ Mặc…” Bạch Tang Vận hiểu rõ lo lắng của hắn, “Sao không tin tưởng hơn vào Hoài Uyên một chút? Cũng tin tưởng hơn vào chính mình một chút?” Tiếp xúc nhiều hơn với Ngũ Mặc, hắn hiểu rõ Lưu Hoài Uyên vì sao chiếm lấy người ta không buông, bộ dạng tốt không nói, tính tình cũng tốt, cũng may mà ánh mắt Hoài Uyên chuẩn.
Ngũ Mặc nhìn Bạch Tang Vận, hắn hâm mộ thâm tình của hai người kia đối với người này, từ trong nhất cử nhất động của bọn họ đều có thể nhìn ra tình yêu của bọn họ đối với Bạch Tang Vận, Bạch Tang Vận không chỉ có bộ dạng xuất chúng, năng lực lại bất phàm, cũng khó trách bọn họ sẽ thích, nhưng là mình… Ngũ Mặc đến nay cũng không rõ Lưu Hoài Uyên đến tột cùng nhìn trúng cái gì của mình.
Thấy Ngũ Mặc vẫn là không nói lời nào, nghĩ đến chuyện Lưu Hoài Uyên giao phó cho mình, Bạch Tang Vận nói: “Ngũ Mặc, sau khi đứa nhỏ ra đời ta sẽ phải hồi kinh, coi như là giúp ta đi, ta cực kỳ tín nhiệm y thuật của ngươi, chờ đứa nhỏ đầy tháng, ta liền sai người đưa ngươi trở về được chứ?” Cũng chỉ có thể dùng biện pháp này.
Nghĩ nghĩ, Ngũ Mặc cũng không yên tâm Bạch Tang Vận, đồng thời, cũng muốn biết tâm tính Lưu Hoài Uyên đối với mình đến tột cùng là như thế nào, hắn gật gật đầu, xem như đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.