“Lam phường chủ.” Lưu Hoài Vinh cùng Lưu Hoài Tuyên thấy Lam Khuyết Dương đi vào, đứng lên, Lưu Uẩn Tình ở bên cạnh lại cúi đầu gọi tiếng “Khuyết Dương.” 
“Vương gia, quận chúa mời ngồi.” Lam Khuyết Dương có phần lãnh đạm mở miệng, sau đó ngồi xuống, hỏi, “Không biết hai vị vương gia cùng Tình quận chúa hôm nay đến đây có chuyện gì?” Đối với ba người này, thái độ Lam Khuyết Dương chẳng hề cung kính, thậm chí có thể nói là có chút thờ ơ. 
Sắc mặt của Lưu Hoài Vinh và Lưu Hoài Tuyên có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Lưu Hoài Vinh mở lời trước nói: “Tình nhi tự mình làm chút điểm tâm, mang đến cho ngươi nếm thử.” 
Lưu Hoài Vinh đẩy đẩy muội muội của mình, bảo nàng mang điểm tâm qua. Vốn, với thân phận của bọn họ, loại việc mất thân phận thế này bọn họ căn bản không thể đi làm, nhưng trận sai nhiều năm trước ấy, làm cho bọn họ mất đi tôn quý vốn có, mặc dù vẫn là quận vương, nhưng lại không có chút địa vị nào. Theo lý thuyết, bọn họ ngay từ đầu có thể trực tiếp gặp người nọ, nhưng bọn họ đều rõ ràng, ở trong này trừ phi Lam Khuyết Dương đồng ý, bằng không bọn họ ngay cả cơ hội liếc mắt người nọ một cái cũng không có. 
Lưu Uẩn Tình bưng hộp đựng thức ăn đi lên phía trước, từ bên trong lấy ra một khay điểm tâm đậu đỏ tinh xảo, đặt trên bàn cạnh Lam Khuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Khuyết Dương, ngươi nếm thử, ta đã dành hai canh giờ mới làm xong, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-thuy-sac/1311289/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.