Vào một đêm tối, có một bóng đen nhỏ nhắn lặng lẽ đi ra ngoài doanh trướng.
Tô Dung Nhi muốn ra khỏi doanh trại, bởi vì ban ngày cái mông bị ăn đau, đến tận bây giờ vẫn còn đau, nàng muốn đi ngâm mình dưới nước suối để giảm bớt đau đớn.
Giỏi về thuật nguỵ trang dịch dung, nàng dễ dàng tránh thoát được tầng tầng lớp lớp tuần tra nghiêm ngặt, cho dù gặp binh lính nàng chỉ cần sử dụng mặt nạ Đông Phương tiên sinh hoặc giáo uý đại nhân là êm xuôi đi ra được, lợi dụng đêm tối, nàng có thể che dấu được thân mình không đủ cao mà vẫn có thể lừa gạt được đám binh lính tuần tra.
Ban đêm ở trong rừng rậm rất dễ lạc đường, nhưng nàng là lớn lên ở Tiên sơn, địa hình Tiên sơn so với nơi này còn phức tạp hơn vạn lần, nàng thực không sợ đâu.
Cách quân doanh ước chừng khoàng mười dặm có một suối nước nóng, suối nước này được rừng cây trùng điệp bao phủ, cho dù quen thuộc đường lối cũng khó mà đi đến đây, nàng có thể yên tâm.
Suối nước nóng bốc lên một tầng khói mỏng, rất thu hút người, đặc biệt là những ngày trời lạnh, nàng rất thường tới đây tắm rửa.
Các binh lính khác đều tắm rửa ở cái suối nhỏ cách quân doanh không xa, nàng cũng làm ra một bộ dáng, cũng tuỳ tiện đến đó hất một chút nước, đợi đến canh tư, nàng mới vụng trộm đến nơi này tắm rửa.
Dỡ xuống lớp nguỵ trang nam nhân, nàng thân lung linh đường cong mê người, loã thể đứng dưới ánh trăng.
Búi tóc vừa được gỡ ra, mái tóc nàng óng ánh, mượt mà như lớp satanh xoã nhẹ trên tấm lưng trắng nõn nà, thân ảnh của nàng trắng ngà ẩn hiện dưới ánh trăng nhìn thật mê người.
Ánh trăng len lỏi qua từng khe hở của lá rừng, lấp lánh chiếu sáng lên dòng suối, nhìn như những viên ngọc tuyệt bích ánh lên cơ thể loã lồ của nàng, Tô Dung Nhi trên dòng suối nhìn như một nàng tiên rực rỡ thoát tục, làn da trắng ửng hồng, bộ ngực tròn đầy đặn, cánh tay thon mềm, đôi chân ngọc đạp nhẹ lên thềm lá bước đến dòng suối ấm…
Nước suối nóng làm tinh thần và cả thể xác của nàng hoàn toàn thư thái, dễ chịu…
Nàng thoải mái thở dài một hơi, chỉ lúc này đây nàng mới thật yên tâm để buông lỏng tất cả xúc cảm của mình mà thích thú chơi đùa cùng dòng nước ấm.
Dòng nước ấm chảy róc rách, nhẹ nhàng liếm hôn lên làn da ngọc ngà trắng nõn, trong rừng lấp lánh ánh trăng, tiếng côn trùng ngân vang truyền đến như dàn đồng ca làm cho nàng cơ hồ muốn ngủ quên…
Nàng ước chừng mình có thời gian khoảng một canh giờ để hưởng thụ thời gian riêng tư này, đột nhiên, một bóng đen xẹt qua làm cho nàng giật mình hoảng sợ.
Là một nam nhân?
Nàng không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ thấy lưng đối phương một thân hắc y, Tô Dung Nhi chỉ kịp làm một động tác là lấy đôi bàn tay mình bảo vệ bản thân lúc này đang trần trụi, há miệng hét chói tai, đột nhiên bị một bàn tay to che lại môi của nàng.
“Là ta.” Tiếng nói quen thuộc ở bên tai nàng, thổi vào tai một nguồn nhiệt khí.
Nàng vốn muốn giãy dụa, nhưng nghe thấy âm thanh quen thuộc liền lập tức dừng phản khán, đôi mắt trừng thẳng mắt phu quân của nàng.
Đoàn Ngự Thạch lấy áo choàng bao phủ lại cơ thể trần của nàng, đem nàng ôm trong cánh tay rồi phi người vào đám cây cối phía sau một cách nhẹ nhàng, nhanh chóng mà không hề có một tiếng động.
Đừng lên tiếng!
Hắn lấy tay làm điệu bộ muốn nàng im lặng, nàng gật đầu, sau đó mới yên tâm thu lại bàn tay đang niêm phong miện nàng.
Tô Dung Nhi tuy rằng không hiểu là có chuyện gì đang phát sinh, nhưng là lời hắn nói nên nàng sẽ nghe, hơn nữa phu quân thật nhiệt tình đem nàng ôm vào lòng như thế, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nàng cũng thật cao hứng nha!!! ^^
Nhất thời nội tâm đang vui vẻ, nàng nhịn không được gắt gao rúc vào trong lòng hắn, hai cánh tay mềm mịn lặng lẽ đưa ra ôm hắn, làm hắn kinh ngạc cúi đầu, con ngươi đen loé sáng, một cỗ nhiệt nóng dâng lên thiêu đốt trong lòng hắn.
Ban đêm thật yên tĩnh, cái gì cũng không nghe được rõ ràng, nhưng… chốc lát sau… rốt cục có động tĩnh…
Dưới ánh trăng bỗng xuất hiện một bóng đen, từ ngọn cây này nhảy qua ngọn cây khác thật xuất quỷ nhập thần… nhìn thoáng qua nàng tưởng chỉ là một con chuột bay hay gì đó, nhưng giờ phát hiện đó là một gã nam tử.
Đối phương nhảy xuống đất, đúng chỗ lúc nãy nàng đang tắm rửa, nam tử đó có thân hình thon dài, một bộ bạch y tuyết trắng nho nhã, phong thái phiêu dật tiêu sái, giống như tiên nhân hạ phàm.
Nam nhân kia vừa xuất hiện, Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt âm trầm, ẩn thân trong đêm đen, toàn thân tập trung cao độ dò xét đối phương, trầm tĩnh như không có một tia hơi thở.
Tô Dung Nhi lòng như có linh tính, cũng đồng thời nín thở, nàng không có võ công, không thể khống chế khí công mà chỉ có thể tận lực làm giảm bớt số lần hít thở, nàng hiểu được, cho dù chỉ là một hơi thở rất nhỏ cũng có thể bị đối phương phát hiện ra.
May mắn là có âm thanh lá cây đung đưa sàn sạt nên có thể che dấu hơi thở của nàng, nếu không nàng sẽ lập tức bị đối phương phát hiện ra ngay.
Khi nam tử kia quay đầu, vừa lúc ánh trăng chiếu sáng soi rõ gương mặt, làm cho nàng có thể tận mắt nhìn thấy rõ diện mạo của hắn.
Một gương mặt tuấn mỹ, mi thanh mục tú, khí phách như tiên hạ phàm…
Nhìn kỹ lại, Tô Dung Nhi kinh hoàng…
Nam nhân lạ ấy chân không hề chạm đất, mà là đang bay đứng trên không trung phía trên một cành cây… >””
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]