Chương trước
Chương sau
Chương 1338

Tô Tử Du buồn rười rượi đáp: “Đoạn đường này vắng vẻ lắm, nếu gọi xe cũng phải chờ tầm mười phút, mà tốc độ trong thành phố lại không được vượt quá 60 cây số một giờ, giả sử một tiếng xe chạy được sáu mươi cây, cộng thêm thời gian chờ đèn giao thông… Kiểu gì cũng phải sáu giờ mới về được đến nhà.”

Túc Bảo xây xẩm mặt mày: “Tiêu rồi, tiêu thật rồi, sắp bị bà ngoại gõ vỡ trán rồi! Hơn nữa sẽ chẳng có bánh bao sữa thơm phức để ăn và sữa đậu nành để uống nữa!”

Kỷ Trường đỡ trán, nếu chỉ có mình Túc Bảo, hắn có thể thi triển phép thần thông, đưa thẳng bé về nhà, nhưng bây giờ ở đây có tận ba nhỏ một lớn, không thể làm vậy được.

Tô Tử Chiến đã đặt xe xong, cau mày nhìn đồng hồ thông minh. Thủ Hộ và Tướng Quân thì ngồi bệt xuống đất, rồi lại đứng dậy đi tới đi lui, lát sau lại ngồi xuống, sốt ruột sủa tới tấp về phía đường lớn.

Tô Tử Du: “Làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây? Em gái à, em có cách gì không?”

Túc Bảo chỉ tay lên huyệt thái dương, hô lớn: “Án ma ni bát mê hồng… Mau mau nghe lệnh, biến ra ba, biến ra chú Bát Thập, biến ra người sống, biến biến biến.”

Bé vừa dứt lời, đúng lúc Mộc Quy Phàm và Vạn Bát Thực trở về từ đường mòn trên núi.

Tô Tử Du: “!!!”

Miệng cậu há lớn, thành hình chữ O…

Biến ra được thật hả?

Em gái quá đỉnh, quá đẳng cấp!

Mộc Quy Phàm nhấc đôi chân dài, chỉ cần vài bước đã tới trước xe máy, còn Vạn Bát Thực thì chạy vội phía sau.

“Lên xe!” Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng là đủ về đến nhà rồi.”

Tô Tử Chiến bình tĩnh hỏi: “Thế bà ấy thì sao?”

Cậu chỉ vào Diêu Linh Nguyệt… Đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa thể thốt ra được một tiếng “mẹ”.

Tô Tử Du sửng sốt: “Đúng rồi ha, em quên khuấy mẹ luôn, ban nãy ba người chúng ta có thể ngồi chung một chiếc xe máy, nhưng giờ có thêm mẹ nữa, phải làm sao đây?”

Mộc Quy Phàm quay sang nhìn Vạn Bát Thực, ba đứa nhỏ cũng tức tốc mở to mắt nhìn anh ta chằm chằm, tới cả hai con chó cũng hướng mắt về phía anh ta.

Thấy vậy, Diêu Linh Nguyệt có chút hoang mang, con ngươi đờ đẫn thoáng cử động, sau đó cũng quay sang nhìn Vạn Bát Thực chằm chằm.

Vạn Bát Thực: “…”

Túc Bảo nói: “Chú Bát Thập à, nhờ cả vào chú đó.”

Tô Tử Du lặp lại: “Chú Bát Thập à, nhờ chú nhé.”

Hai con chó: “Gâu gâu!”

Vạn Bát Thực: “…”

Túc Bảo được Mộc Quy Phàm bế lên xe, vừa đội nón bảo hiểm vừa nói: “Sư phụ phụ ơi, nhờ cả vào người nhé.”

“Mợ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời đó nha.”

Tô Tử Du vốn định đỡ mẹ lên xe, cố định chắc chắn trước, ai ngờ lại nghe Mộc Quy Phàm nói: “Còn dây dưa nữa là không chắc về tới trong nửa tiếng đâu.”

Thế là cậu vội vàng bò lên xe, có sư phụ phụ ở đây, chắc chắn sẽ không sao hết… Đúng, đúng thế, không sao hết!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.