Chương trước
Chương sau
Chương 1241

Không biết lo xa, tất có buồn gần.

Gã đã đề phòng từ lâu, ai có thể làm gì được gã? Đến đi, có bản lĩnh thì đến bắt gã đi!

Ngô Lương lạnh lùng cười một tiếng, bỗng nhiên gã lại nói một câu: “Với cả… Lùi lại mười ngàn bước, tôi có thật sự bán máu mèo thì sao, như vậy có vi phạm pháp luật không?”

Nếu không vi phạm pháp luật thì bọn họ là cái đinh gì mà nhúng tay vào chuyện của gã?

Trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng choáng váng trước sự vô liêm sỉ của Ngô Lương.

Đám thánh mẫu vừa rồi còn đang tẩy trắng cho Ngô Lương cũng không nói nổi một lời nào nữa, cảm giác mình bị vả mặt bôm bốp…

Mộc Quy Phàm xem qua giấy tờ phòng làm việc của Ngô Lương một lượt, có một trang tài liệu dài ghi chép chi tiết từng giao dịch máu mèo.

Quả thực mỗi lần đều viết về việc hiến máu mèo, số tiền gửi tới cũng được ghi nhận là quyên góp để giải cứu mèo hoang.

Đáng tiếc, sổ sách có được làm hoàn mỹ đến mức nào thì cũng sẽ có sơ hở.

Ví dụ như trong bảng biểu được đánh dấu rõ ràng 50l: 1500

Mặc dù không có đơn vị và không nói rõ bất kỳ điều gì, dữ liệu bên dưới bảng nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.

Những người “Hiến” 100 máu mèo nhận được ba ngàn nhân dân tệ tiền quyên góp.

Những ai “Đóng góp” 50 máu mèo sẽ nhận được một ngàn rưỡi.

Thỉnh thoảng cũng có những khoản quyên góp lớn, và số tiền ái tâm nhận được là 6.000 hoặc 10.000, nhưng đó là một con số rất nhỏ, và ngay cả khi đó là một con số rất nhỏ thì khoản tiền cũng thống nhất lạ thường.

Ghi giá công khai như thế mà còn nói không phải mua bán? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều quyên góp một ngàn rưỡi, ba ngàn hay sao?

Mộc Quy Phàm tin tưởng chỉ cần là người không ngốc thì ai cũng có thể nhìn ra sự mờ ám của chỗ giấy tờ này, những người không nhìn ra thì chắc là đã chết hoặc thay mất bộ não.

Cư dân mạng rất phẫn nộ thi nhau chửi bới, nhưng đúng như lời Ngô Lương đã nói.

Coi dù gã thật sự bán máu mèo thì ai có thể làm gì được gã, gã đâu có vi phạm pháp luật.

Ngoài việc bị lên án về mặt đạo đức, vấn đề này thực sự không thể bị pháp luật kiềm chế và trừng phạt.

Ngô Lương biết phòng làm việc của gã coi như bỏ nên cũng không kiên nhẫn giả vờ làm người tốt gì nữa.

Gã vô cùng phách lối cười ha ha một tiếng.

“Đám người cuồng nộ vô năng các người, ngoại trừ mắng tôi vài câu thì còn có thể làm gì được tôi?”

“Dù sao tôi cũng đã kiếm được tiền rồi, mấy người thích chửi thì chửi thôi, tôi chẳng mất mát gì!”

“Mấy người có tin không, sau này tôi thay một cái thẻ căn cước mới, rồi một lần nữa đăng ký phòng làm việc và tạo một loạt tài khoản mới, các người vẫn sẽ khen ngợi tôi thôi.”

Ngô Lương càng nói càng cảm thấy buồn cười, gã cười ha hả rồi đóng phòng phát sóng trực tiếp lại.

Điều này khiến cư dân mạng bức xúc không nhẹ.

Điều khiến họ càng khó chịu hơn là Ngô Lương thực sự nói thật…

Không có phòng làm việc của Ngô Lương, thì cũng sẽ có hàng trăm ngàn phòng làm việc khác, bọn họ đeo mặt nạ giả nhân giả nghĩa ngóc đầu trở lại, cư dân mạng không thể phân biệt dược, cũng không có biện pháp nào cả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.