Chương trước
Chương sau
Chương 1206

“Chẳng phải dì nói sẽ cứu con chó bằng mọi giá, kêu dì làm gì cũng được ư? Dì có thể vay tiền trả viện phí mà!”

Túc Bảo nghĩ đến những quảng cáo cho vay tiền.

“Dì, lấy điện thoại ra!”

Bạch San San: “??”

Túc Bảo: “Hãy nhấp vào liên kết của người có nhiều lượt thích nhất trong khu vực bình luận để kiểm tra hạn mức tín dụng của dì! Nhìn xem! Dì có khoản dự trữ là một trăm năm mươi ngàn tệ!”

Bạch San San: “…”

Túc Bảo: “Đừng lo lắng về khoản vay trực tuyến! Lãi suất của khoản vay mười ngàn tệ mỗi ngày chỉ 1,9 tệ, rẻ hơn cả một chai nước! Dì không còn phải lo lắng về việc những kẻ khinh thường người nghèo cười chê nữa!”

Bạch San San: “…”

Mẹ kiếp, cái quái gì vậy, vay tiền để cứu một con chó à? !

Con nhóc này nghĩ cô ta là đồ ngu thật đó hả!

Mấy quảng cáo cho vay trực tuyến không đáng tin cậy kia thực ra chỉ gạt người thôi.

Quỹ dự trữ quái gì chứ, nghe có vẻ đường hoàng nhưng thực ra là một khoản vay trực tuyến! Chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó.

Chỉ cần dám vay tiền thì lúc vào dát vàng lúc ra đến cái quần rách cũng chẳng còn, đến lúc đó sẽ không có chỗ để khóc đâu.

Thậm chí cả đời còn không bao giờ thoát ra được, cuộc đời sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Cô ta sẽ không ngu ngốc đến mức vay tiền trực tuyến để cứu một con chó đâu nha! ! Một con chó hoang có là cái thá gì đâu!!

Nhưng ban nãy cô ta vừa nói muốn cứu con chó bằng bất cứ giá nào… Bạch San San câm nín nửa ngày trời vẫn không nặn ra được câu nào để trả lời Túc Bảo…

Túc Bảo thở dài: “Dì, chẳng phải dì nói chỉ cần cứu được con chó thì làm gì cũng được sao? Dì xem, hiện giờ dì có 150 ngàn tệ quỹ tiết kiệm nhưng lại không sẵn lòng bỏ ra 20 ngàn tệ để cứu con chó. ”

Ôi, dì này còn keo kiệt hơn cả bé~

Bạch San San đỏ mặt, “Tôi…nhưng…cho vay trực tuyến là lừa đảo, tôi…”

Túc Bảo xua tay: “Dì, dì không cần nói gì cả! Con biết dì chỉ giả vờ nói lời lương thiện mà thôi! Không cần dì chi tiền nữa, phiền dì tránh xa tụi con là được rồi.”

Bé chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu dì keo kiệt này trả tiền.

Dì này rõ là đạo đức giả, miệng nói lời tử tế nhưng khi chuẩn bị trả tiền lại nhìn ba của bé.

Ý dì ấy muốn yêu cầu ba bé trả tiền phải không? Dì ấy là ai mà đòi ba bé chi tiền, có phải tiếp theo dì ấy sẽ xin thông tin liên lạc của ba bé để trả nợ dần không? Trên phim diễn đầy ra đấy thôi.

Kiên quyết không để cái dì xấu xa này đạt được mục đích!

Túc Bảo lục lọi trong túi và lấy ra một chiếc điện thoại di động của trẻ con – Bé đầy tiền, hoàn toàn chi trả được khoản phí hai mươi ngàn tệ!

Sau đó Túc Bảo nhận giấy của bác sĩ, cùng Tiểu Ngũ chạy đi: “Tiểu Ngũ, nhanh lên, chúng ta đi trả tiền!”

Tiểu Ngũ vỗ cánh hét lớn: “Cô kia, một tháng không có nổi một trăm năm mươi ngàn tệ thì chúng ta không hợp đâu!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.