🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 1196



Dù con chó không hiểu nguyên lý “hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn”, nhưng nỗi tuyệt vọng, u ám sau khi bị chủ bỏ rơi khiến nó trở nên hèn mọn và không dám cầu xin thêm nữa.



Con chó cắn vào cơ thể người bạn đồng hành và gặp khó khăn kéo nó về phía bãi cỏ, nhưng nó thật sự quá gầy, không thể kéo xa hơn nữa.



Cố Tiểu Bát cau mày nói: “Được rồi, vẫn nên mang về đi.”



Cô bé quay đầu đi với vẻ mặt “ghét bỏ”.



Túc Bảo thấy Tiểu Bát cũng có suy nghĩ giống bé, vui vẻ nói: “Phải không? Chị Tiểu Bát cũng có ý tưởng giống em! Chúng ta có cùng suy nghĩ!”



Cố Tiểu Bát: “…” Hừ.



Trên mặt cô bé lộ ra vẻ khinh thường, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, sau đó lại hạ xuống, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng…



Túc Bảo quay người hỏi: “Tiểu Ngũ, mày thấy thế nào?”



“Ông nội rùa, ông nghĩ thế nào?”



Ông nội rùa: “…” Dù sao thì nó cũng không thể nói được điều mình muốn nói.



Nó cảm thấy không sao cả, bên ngoài càng náo nhiệt thì cuộc sống của nó sẽ càng ổn định.



Nhìn xem, con vẹt chết tiệt phiền toái này từ khi đi ra ngoài đã bắt đầu nói liên hồi, thậm chí còn dùng mai của nó để mài mỏ.



Tiểu Ngũ đột nhiên bay tới trước mặt con chó, giẫm lên đầu nó, lắc đầu: “Này! Gọi ba đi!”



Nó thực sự đã học được chính xác “phù chú” mà Túc Bảo vừa làm, giọng nói của nó cũng giống

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3488652/chuong-1192.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1192
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.