Chương trước
Chương sau
Chương 1136

Có được lòng tin rồi mới có thể dán lên người tiếp theo.

Nhưng vẫn muốn dán lên người tổng giám đốc Tô nhất, nhất thời Mã Lâm bị khó lựa chọn.

Túc Bảo đi theo bên cạnh, chỉ cảm thấy dì này thoạt nhìn đang rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại đang suy tính rất nhiều.”

“Dì Mã, dì đang nghĩ gì vậy?”

Mã Lâm hoàn hồn, vội vàng nói: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ size nào sẽ vừa với mọi người thôi!”

Mã Lâm ổn định lại tinh thần, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân.

Bình tĩnh!

Trước tiên phải làm chuyện cần làm, nghiêm túc làm cho tốt, nếu không cho dù ở lại nhà họ Tô thêm một chút cô ta cũng ở không nổi nữa.

Lỡ như bị bà cụ Tô không thích, thẳng tay đuổi đi thì dù một chút cơ hội cô ta cũng không có.

Mã Lâm nghĩ, âm thầm hít sâu một hơi, nhưng không biết có phải do sự bất an trong tiềm thức hay không, cô ta vô thức dùng ngón tay miết ép miệng túi áo của mình xuống.

Động tác nhỏ này người khác không dễ gì có thể phát hiện ra, nhưng vừa hay chiều cao của Túc Bảo tương đối thấp, nên có thể bắt gặp động tác ngang tầm mắt này…

Tiểu Ngũ trên đầu Túc Bảo rung chân đắc ý, lầm bầm lầu bầu “Có một con quỷ vào trong Cổ phủ, con quỷ này có đến một trăm lẻ tám âm mưu, mọi người giữ vững tinh thần nâng cao cảnh giác, đánh quỷ trả lại núi sông!”

Mã Lâm: “…”

Cái quỷ gì vậy, con chim này ăn nói lộn xộn gì thế, câu trước đang nói Cổ phủ tự dưng câu sau lại đánh tà đuổi ma, đúng là quá kỳ quái!

“Con vẹt này thật đáng yêu!” Mã Lâm cười khen một câu.

Túc Bảo còn chưa nói chuyện, Tiểu Ngũ lập tức nói: “Lão Lục nhà ta cũng rất đáng yêu, ngươi có muốn xem thử không!”

Mã Lâm sửng sốt.

Con chim này lại có thể nói chuyện với người?!

Lúc này cô ta thật sự bị hấp dẫn, ngạc nhiên nói: “Lão Lục nhà mi là ai vậy?”

Tiểu Ngũ ra lệnh cho Huyền Linh đã mai phục sẵn ở đầu cầu thang một tiếng: “Lão Lục, lên!”

Huyền Linh đã nhịn nó đủ lắm rồi!

Lão Lục cái gì mà lão Lục, mi mới là lão Lục!

Huyền Linh lao vèo xuống dưới, “meo” lên một tiếng, giẫm một chân lên mặt Mã Lâm mượn lực giảm xóc nhào về phía Tiểu Ngũ.

Mã Lâm hoảng sợ, kinh hoàng ngã ngồi xuống mặt đất hét lên một tiếng: “A…”

Túc Bảo cảm giác mình một cái đầu đều biến thành hai cái lớn, sắp biến thành Bảo đầu to rồi.

Bé vừa bắt lấy Tiểu Ngũ để bảo vệ nó, vừa phải dạy dỗ con mèo: “Huyền Linh! Không được làm vậy! Cào người khác là hư!”

“Tiểu Ngũ! Không thể xúi giục mèo con làm chuyện xấu!”

Thật sự là “gà bay chó sủa”… Làm bé con bận muốn chết!

Bà cụ Tô há miệng, vội vàng gọi người mang hòm thuốc đến cho Mã Lâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.